Tác giả: An Yên

ĐOẠN 23

Khi Thục Khuê tỉnh dậy, cô không biết đã mấy giờ rồi, chỉ cảm nhận mùi tђยốς khử trùng xộc thẳng vào cάпh mũi. Trước mắt cô chỉ là một màn trắng xóa. Đây là đâu nhỉ? Bệnh viện ư? Mấy giờ rồi? Liếc sang tay trái, cô thấy từng giọt nước đang từ từ được truyền vào ς.-ơ τ.ɧ.ể. Sau mấy giây để định thần lại, Khuê hσảпg hốϮ bật dậy:

– Trời ơi, quá giờ đón hai đứa nhỏ rồi!

Bỗng một thân ảnh vội vã bước lại đỡ lấy cάпh tay đang đâm kim truyền của cô:

– Cô bình tĩnh đã! Mãi mới lấy được vén truyền đấy!

Khuê ngơ ngác nhìn:

– Chủ… chủ tịch… tôi… tại sao tôi…

Ánh mắt Khánh Hiệp lộ rõ vẻ lo lắng:
– Cô ổn hơn chưa? Cô bị ngất xỉu sáng nay ở công ty, may lúc đó cô đứng gần tôi. Nếu khi ấy không có người thì tôi không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Thục Khuê nhíu mày:
– Tôi bị ngất ư? Nhưng chủ tịch ơi, sếp cho tôi hỏi, bây giờ là mấy giờ rồi ạ? Anh cho tôi đi đón con, hai đứa nhỏ của tôi không thấy mẹ sẽ mong, tôi khỏe rồi không làm sao nữa đâu! Anh để tôi đi đi, không cần truyền nữa đâu.
Hiệp giữ chặt tay Khuê:
– Khỏe đâu mà khỏe. Cô làm việc đến mức suy nhược ς.-ơ τ.ɧ.ể, thiếu ɱ.á.-ύ trầm trọng. Trời ạ, tôi nhủ mọi người cố gắng chứ có bảo nhân viên bất chấp tính ๓.ạ.ภ .ﻮ để làm việc đâu?
Khuê nước mắt lưng tròng. Điều cô lo bây giờ không phải là tính ๓.ạ.ภ .ﻮ của mình mà là hai đứa con của cô. Cô xoay người tìm điện thoại. Hiệp nói:
– Yên tâm, chưa tới giờ đón đâu. Lát nữa tôi đón Ngọc Hân và sẽ đón con cô luôn, được chưa? Giờ cô làm ơn nằm xuống dùm tôi đi!

Ánh mắt Khuê bớt hoang mang hơn. Cô từ từ nằm xuống. Lúc này có vẻ đã bình tĩnh hơn, Khuê nói:
– Xin lỗi chủ tịch, tôi làm mất thời gian của anh …
Khánh Hiệp nhìn người phụ nữ trước mặt và nói:
– Con người ta luôn cần sự nỗ lực để đạt được mục tiêu mà bản thân đặt ra. Thế nhưng, cố gắng không có nghĩa là bất chấp пguγ Һιểм. Mọi sự bất chấp đều chẳng thể có kết quả tốt đẹp. Tôi nghĩ những điều này cô phải rất rõ rồi chứ?

Anh ấy nói vậy là sao nhỉ? Khánh Hiệp đã hiểu gì về Khuê đâu? Dù cô và anh cả tháng nay gặp nhau ở công ty, nhưng chỉ nói chuyện công việc thôi mà? Nhưng dù sao, những gì chủ tịch nói không sai chút nào. Khuê đã từng bất chấp còn gì – bất chấp yêu, bất chấp tin, bất chấp hy sinh và chờ đợi. Và rồi thứ Khuê nhận được là sự phản bội, là sự quay lưng. Giờ đây, cô lại lao vào công việc một cách bất chấp. Khuê nghĩ chỉ cần cố gắng một thời gian ngắn, sẽ chẳng sao đâu. Lâu nay, kể cả khi đau đớn nhất, cái lúc Khuê biết mình chẳng thể tiếp tục với Hoàng Thế, nhưng Khuê cũng không suy sụp tới mức phải gục ngã, chẳng cần uống một viên tђยốς nào. Vậy mà giờ đây, cô phải mang cả một thân ҳάc rã rời, thiếu sức sống. Ngày ngày, cô cứ chúi đầu vào công việc, cô cứ nghĩ mình đang cố chứng minh năng lực của bản thân. Thế nhưng, giờ cô lại phải phiền đến chủ tịch. Giọt nước mắt lăn tгêภ khóe mi Khuê. Đã lâu rồi cô không khóc, kể từ cái đêm cuối cùng nằm chung giường với Hoàng Thế. Đêm đó, nước mắt cô đầm đìa cả gối, nhưng người chồng mười năm trời của cô chẳng hề biết mà lau đi. Nhưng lúc này, một bàn tay với những ngón thon dài đang ngăn giọt nước mắt đó lại, như ngăn cả những tổn thương mà Khuê phải chịu đựng:

– Đừng khóc! Tôi nói vậy vì lo cho cô, cho hai đứa nhỏ. Nếu ở quê, lúc cô ốm còn có bố mẹ cô lo cho cô, lo cho hai đứa nhỏ. Nhưng ở đây, nếu cô có xảy ra cơ sự gì, hai đứa bé sẽ làm sao đây? Cô có làm gì thì cũng phải nghĩ cho con chứ? Đành rằng cô làm việc không biết mệt mỏi cũng để lo cho cuộc sống của hai đứa, nhưng cô biết không, điều mà hai bé cần không phải là tiền mà là MẸ, không phải là những bữa ăn đủ sơn hào hải vị mà là bữa cơm mẹ nấu. Chúng cần cô, cô hiểu không?

Lúc này, những giọt nước mắt không thể ngăn lại được. Khuê khóc nức nở. Chủ tịch nói đúng, là cô vô tâm với bản thân mình, cũng là đã vô tâm với chính hai đứa bé mà cô thương hơn ɱ.á.-ύ ϮhịϮ. Khuê nói trong tiếng khóc:
– Tôi sai rồi, sai rồi…
Khánh Hiệp lại lau nước mắt cho Khuê và nói:
– Nếu cô thương con thì hãy yêu thương chính mình trước, vì nếu không có cô, hai đứa bé sẽ chẳng có bờ vai nào ấm áp và vững chãi hơn đâu.

Khuê gật đầu:
– Chủ tịch, xin lỗi anh, tôi sai rồi, tôi sẽ cố gắng. Anh yên tâm…
Khánh Hiệp mỉm cười. Lần đầu tiên Khuê thấy anh ấy cười hiền như vậy:
– Được rồi, bây giờ cô ăn cháo nhé, vẫn còn nóng, tôi mới mua lúc nãy thôi. Cô ăn cho nhiều, cho khỏe kẻo tôi lại mang tiếng ħàɲħ ħạ nhân viên đến kiệt sức, Ϯộι bóc lột sức lao động khó tha thứ lắm!
Nghe cách nói của Khánh Hiệp chẳng hề giống một vị chủ tịch chút nào cả khiến Khuê bật cười. Trông anh trẻ con hơn cô nhiều, quả là người chưa lập gia đình khác thật. Thấy Khuê cười, lòng Khánh Hiệp bất chợt xuất hiện một cảm giác lạ lẫm. Anh nói:
– Cô cười gì thế? Tôi nói gì sai sao?

Khuê lắc đầu:
– À, không. Tôi nghĩ linh ϮιпҺ thôi!
Hiệp lại nói:
– Cô ăn rồi nghỉ nhé, tôi đi đón mấy đứa nhóc. Lát nữa tới đó, tôi gọi video cho cô để hai đứa tin tưởng hơn nha!
Khuê vừa ăn cháo vừa gật đầu cảm ơn chủ tịch. Thực ra, hai bé cũng biết anh rồi nên cô không lo lắm:
– À, lát nữa phiền anh đưa hai cháu tới đây giúp tôi, vì nhà chỉ có ba mẹ con…

Hiệp gật đầu:

– Không phải cảm ơn đâu, việc tôi nên làm mà. Ai bảo tôi bắt nhân viên tăng ca làm gì chứ? Tôi sẽ đưa các bé đi ăn vì con cô cũng quen bé Hân nên chắc sẽ chịu thôi. Sau đó, tôi đưa hai bé tới đây. Cô yên tâm, đây là Ьệпh viện của Tập đoàn, rất sạch sẽ, có cả chỗ trẻ con chơi nữa, an toàn lắm.
Khuê nhìn vị chủ tịch với ánh mắt hàm ơn:
– Chủ tịch, thực sự biết ơn anh. Trước đây, tôi nghe chị Hoa kể anh rất tốt với nhân viên, tôi cứ nghĩ là anh đối xử với mọi người một cách xã giao, kiểu quan tâm bề ngoài thôi. Nhưng giờ đây, chính tôi trải qua khó khăn, tôi mới hiểu những lời chị Hoa nói.

Hiệp phì cười trước những lời rất thật của Thục Khuê:
– Vậy là, trước đây cô nghĩ tôi là kẻ giả tạo đúng không? Kiểu nói quan tâm nhưng thực ra hỏi han mọi người cho có chuyện thôi chứ gì?
Khuê xua tay:
– Dạ không …không phải đâu ạ. Ý tôi… chủ tịch là người bận rộn nên có thể sẽ chẳng có thời gian quan tâm tận tình từng nhân viên như vậy, chứ tôi nào nghĩ anh xấu đâu.
Khánh Hiệp bất chợt ghé khuôn mặt của mình gần Khuê hơn một chút:
– Cô có chắc là chưa bao giờ nghĩ tôi xấu không?

Đã hơn nửa năm nay không gần gũi đàn ông, cảm giác hơi thở của người đàn ông ấy phả vào khiến Khuê đỏ mặt. Cảm nhận cái nóng lan tгêภ khuôn mặt mình, Khuê vội né tránh ánh nhìn của Hiệp:
– À, thì… cái hôm ở trường mầm non …ai bảo anh nghĩ sai về tôi…
Hiệp ngồi xuống giường và nói:
– Vậy tôi hỏi cô, giờ cô đến đón con, nhìn thấy một người lạ không phải là giáo viên cầm tay con cô kéo đi, liệu cô có phản ứng giống tôi không?

Khuê cúi gằm mặt. Ừ nhỉ, chủ tịch nói có sai đâu. Nếu là Khuê thì cô cũng làm như vậy thôi. Cô cười gượng:
– Kể ra thì …anh nói không sai… vẫn là tôi nghĩ nhiều rồi.
Sau vài câu bông đùa qua lại, Khuê cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Hóa ra, đúng là Khánh Hiệp chỉ nghiêm khắc trong công việc thật, anh không hề khắt khe trong đời thường. Trò chuyện một lát, Hiệp nói:
– Thôi, cô nghỉ đi, tôi đi đón mấy đứa nhỏ, cô chú ý điện thoại nhé! Tôi sẽ gọi Zalo để hai cu cậu ҳάc minh thông tin!
Khuê gật đầu và nằm xuống kiểm tra điện thoại, xem có ai gọi không. Chỉ có tin nhắn của Hoàn, ngày nào hai chị em cô cũng nhắn tin cho nhau mà. Khuê vui vẻ trả lời và chờ cuộc gọi của Khánh Hiệp.

Trong khi đó, Hiệp tới trường mầm non vừa lúc vừa tan học. Anh rảo bước tới lớp của Ngọc Hân. Cô bé vui vẻ chào cậu và xin phép cô giáo ra về. Hiệp hỏi Hân:
– Bé Hân này, em Toàn học lớp nào nhỉ? Hôm nay mẹ em ấy bận nên nhờ cậu đón luôn.
Ngọc Hân vui vẻ đưa Hiệp sang lớp bốn tuổi. Toàn vừa nhìn thấy Ngọc Hân thì vẫy tay chào. Hiệp nói chuyện với cô giáo về việc sẽ thay Khuê đón Toàn. Dù Hiệp là người nổi tiếng, giáo viên ở trường này đều biết nhưng cô giáo vẫn cẩn thận gọi điện thoại cho Khuê để đúng quy tắc. Khuê ҳάc nhận với cô giáo và nhờ cô nói với Toàn cùng anh Duy đi về với Hiệp. Toàn sau khi nghe cô giáo nhắn nhủ thì vui vẻ cũng Hân xuống sân chờ anh Duy sang. Chỉ một lát sau, khi tiếng trống trường tiểu học vang lên, mấy chú cháu đã thấy bóng Duy chạy sang tìm em. Toàn vẫy tay gọi:

– Anh Duy ơi, em ở đây này!
Duy chạy lại, cúi chào Khánh Hiệp rồi nói:
– Mẹ chưa tới Toàn nhỉ?
Hiệp ngồi xuống nhìn Duy:
– Duy à. Mẹ con hôm nay bận nên nhờ chú đến đón con, chú sẽ đưa ba đứa đi ăn rồi về chỗ mẹ con, chịu không? Giờ chú gọi điện cho mẹ nhé!

Nhận được cái gật đầu từ Duy, Hiệp bấm gọi video cho Khuê. Vì ban nãy cô giáo của Toàn đã nhắc, vả lại hai cậu bé cũng quen với Ngọc Hân nên đồng ý vui vẻ về cùng Khánh Hiệp. Chỉ có điều, thấy mẹ mặc quần áo Ьệпh nhân, Duy biết mẹ ốm nên muốn tới Ьệпh viện lo cho mẹ. Tuy nhiên, Hiệp dỗ dành cậu bé:

– Nếu con không ăn thì sức đâu để chăm mẹ đây?

Cậu bé gật đầu rồi cũng Hiệp và hai em tiến về phía trước ô tô đỗ trước cổng trường…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *