Mấy ngày sau, Khuê thấy mẹ chồng chuẩn bị đồ đạc, cô ngạc nhiên nói:
– Mẹ chuẩn bị đi đâu vậy ạ?
Bà Bằng nhìn cô:
– Con này, mẹ nghe nói trong Nam có ngôi chùa thiêng lắm, người ta cầu ʇ⚡︎ự đều được cả, mẹ đi một chuyến xem sao.
Khuê giọng trầm buồn:
– Mẹ, con xin lỗi. Con về làm dâu, chưa giúp được gì cho gia đình mình, đến sinh cho anh Thế một đứa con cũng không xong. Trong khi mọi người đều tốt với con thì con lại…
Sống mũi đã cay cay, Khuê nghe bà Bằng nói:
– Không sao, con giúp được nhiều chứ. Con đưa xưởng gỗ đi lên, con giúp thằng Thế sống chỉn chu hơn, có trách nhiệm hơn. Còn con cái là Lộc trời ban, mẹ tin là mình thành tâm thì Trời cũng không phụ đâu con ạ.

Khuê cầm lấy bàn tay bà:
– Mẹ ơi, mẹ cho con đi với. Con nghĩ là cả con đi nữa thì sẽ tốt hơn mẹ ạ!
Bà Bằng nhìn Khuê:
– Có tiện không? Vì mẹ thấy con còn công việc… nên mẹ…
Khuê nói:
– Mẹ cũng nhiều việc thế còn đi được, trong khi cầu ʇ⚡︎ự cho vợ chồng con mà mẹ.
Bà Bằng gật đầu:
– Ừ, đúng là nên như thế, nhưng vì các con còn trẻ, mẹ sợ các con lại nghĩ mẹ mê tín này nọ nên đang định đi một mình .
Khuê lắc đầu:
– Không ạ, chúng con tin mà mẹ, chỉ là chưa biết nơi để đi thôi. Mẹ hiểu biết nhiều hơn chúng con mẹ cho con đi với nhé!

Bà Bằng gật đầu. Thật ra, bà cũng muốn con cùng đi với mình đến tận cửa Phật cầu mong sự phù hộ của đấng bề tгêภ, nhưng lại nghĩ con cái còn trẻ nên tính đi một mình xem sao đã. Tuy nhiên, nghe Khuê nói và hiểu thành ý của con nên gật đầu đồng ý. Hai mẹ con cùng chuẩn bị một ít đồ đạc rồi thông báo cho Hoàng Thế. Anh cũng đồng tình với Khuê nhưng vì công việc xưởng gỗ nên đành để cô đi cùng mẹ, còn mình ở nhà lo việc gia đình. Sáng hôm sau, hai mẹ con Khuê xuống thành phố, đi máy bay vào thành phố Hồ Chí Minh. Trong lòng cô thấy vừa hi vọng vừa hồi hộp. Ngôi chùa mà hai mẹ con cô tới là chùa Ngọc Hoàng ở quận 1 thành phố Hồ Chí Minh. Khuê nghe nói ngôi chùa này được xem là địa chỉ đó của các cặp vô sinh hiếm muộn muốn thành tâm cầu mong có con. Bà Bằng và Khuê tìm một nhà khách gần đó để đồ đạc, tắm rửa cho sạch sẽ rồi vận bộ đồ lam và đi vào lễ chùa. Không phải dịp lễ Tết nên ngôi chùa không quá đông người, chỉ có một số người đến cầu con và cầu an. Bước vào cổng chùa, Khuê đã có cảm nhận một sự bình yên đến lạ thường dâng lên trong tâm hồn mình. Bà Bằng cúi chào vị sư trụ trì và nói:

– Nam mô a di đà Phật, xin thầy cho con hỏi. Mẹ con con từ miền Trung vào đây cầu ʇ⚡︎ự cho con dâu con, chẳng hay chúng con cần làm những gì ạ?
Vị sư trụ trì có dáng người đạo mạo cũng chào lại hai mẹ con bà Bằng rồi hướng dẫn bà và Khuê cách làm lễ cầu ʇ⚡︎ự. Theo lời nhà sư, hai mẹ con Khuê mua một đôi rùa rồi viết tên hai vợ chồng Khuê lên đó, thả xuống bể. Sau đó, hai người được dẫn vào phòng nhỏ thờ “ Kim Hoa thánh mẫu” và mười hai bà mụ. Đây là nơi các cặp hiếm muộn trẻ cầu con. Khuê được nghe kể về nhân vật này rồi. Kim Hoa thánh mẫu là người trông coi việc sinh đẻ tгêภ nhân gian, còn bên dưới là mười hai bà mụ, ai thành tâm cầu khấn sẽ được như ý. Khuê lấy một sợi chỉ đỏ treo vào tay rồi qùγ xuống thành tâm cầu nguyện. Vị sư trụ trì đã hướng dẫn cho Khuê nếu cầu con trai thì buộc chỉ vào bức tượng bên trái, còn nếu cầu con gáι thì bên phải. Khuê đặt sợi dây vào bức tượng bên trái, trong lòng nghĩ nếu có duyên với vợ chồng cô thì cũng mong nhà họ Hoàng có người nối dõi tông đường. Sau đó, Khuê được hướng dẫn xoa bụng mình ba cái, xoa tiếp bụng đứa bé dưới chân bà mụ ba cái, rồi lại xoa bụng mình ba cái. Đến đây, phần nghi lễ đã xong, ai cũng vô cùng háo hức chờ đợi kết quả. Nhà sư không quên dặn Khuê nếu được như ý thì nên quay lại đây một lần nữa làm lễ tạ. Dĩ nhiên là Khuê vô cùng hào hứng và đồng ý.
Hai mẹ con Khuê còn ở lại một ngày để thăm thú Thành phố tấp nập này rồi mới trở về quê với niềm hi vọng dâng đầy.
Vào một ngày chủ nhật, cô Nga về chơi và lại nhắc tới vấn đề đưa Khuê xuống thành phố khám. Thế nói:
– Mẹ và vợ con cũng mới đi chùa trong thành phố Hồ Chí Minh về tuần trước đó cô ạ!
Bà Nga cau mày:

– Trời ạ, đi được vào đến thành phố Hồ Chí Minh sao không tới Ьệпh viện Từ Dũ để kiểm tra luôn? Mất công đi cả ngàn cây số, Ьệпh viện đó nổi tiếng chữa hiếm muộn, không có người ta còn tạo cho có, huống gì là cái Khuê nó có khả năng thụ thai bình thường mà!
Bà Bằng đan hai tay vào nhau:
– Chị nghe nói chùa Ngọc Hoàng nổi tiếng cầu ʇ⚡︎ự hay, nhiều người được rồi nên đến xem sao, đang định chờ kết quả thế nào đã.
Bà Nga nhăn mặt:
– Chị thật là… thời đại nào rồi mà chị suy nghĩ ấu trĩ như vậy chứ? Chị cũng là một doanh nhân có hiểu biết chứ có phải không đâu? Đành rằng đi đến chùa chiền là không sai, mình không quá mê tín là được, cứ thành tâm cũng tốt, nhưng bên cạnh đó mình cần phải kiểm tra xem con nó có vấn đề gì không. Chị thật là… bỏ phí một cơ hội.
Rồi bà Nga nhìn sang Khuê:
– Chiều nay con đi với cô xuống thành phố, ngày mai cô sẽ đưa con đi kiểm tra xem có vấn đề gì không.
Bà Bằng gật đầu nói với Khuê:
– Ừ, con cứ đi cho yên tâm, ta cứ cố gắng mọi cách con ạ!

Khuê mỉm cười:
– Dạ, vậy chúng con nhờ cô nhé!
Bà Nga cũng cười:
– Nhờ vả gì, con là con cháu trong nhà cả, mà thằng Thế cũng đi luôn đi, kiểm tra cả vợ cả chồng xem sao chứ, giờ máy móc hiện đại hơn, kiểm tra cũng không thừa đâu. Xưởng gỗ vắng mày một hôm cũng không mất đi đâu, còn bố mẹ ở nhà đó mà!
Lời cô Nga như mệnh lệnh, vì cô là người hiểu biết nên ai cũng nghe theo răm rắp. Chiều tối hôm đó, cả nhà ăn cơm rồi vợ chồng Khuê mới lên xe xuống thành phố. Thế và Khuê ở lại nhà cô Nga một đêm rồi sáng hôm sau cùng cô ra Ьệпh viện tỉnh sớm để đăng ký khám. Cô Nga có quen một bác sĩ ở khoa phụ sản nên thủ tục cũng khá nhanh chóng. Sau khi kiểm tra cho cả hai vợ chồng, cô bác sĩ tên Minh nói:
– Bây giờ mọi người cứ về nhà nghỉ ngơi, đầu giờ chiều hai vợ chồng tới đây, cô sẽ giải thích rõ vấn đề nhé!

Cả ba người gật đầu cảm ơn bác sĩ rồi chào ra về. Ăn trưa xong, Khuê hồi hộp không ngủ nổi nên nằm một lát rồi giục Thế ra Ьệпh viện để nghe kết quả. Cô Nga cũng hồi hộp không kém. Đến nơi, bác sĩ Minh đã đợi mọi người trong phòng. Bà kéo ghế mời ba cô cháu ngồi và nói:
– Sau khi kiểm tra, cháu Thế hoàn toàn bình thường, còn cháu Khuê khả năng thụ thai của cháu cũng chẳng có vấn đề gì cả, nhưng cổ ʇ⚡︎ử cung của cháu hơi rộng, thế nên thì thai nhi đã hình thành trong ʇ⚡︎ử cung, do rộng nên mới dẫn đến tình trạng sau mười lăm tuần tới trước hai mươi tư tuần, thai nhi có thể sẽ ʇ⚡︎ự ra ngoài do cổ ʇ⚡︎ử cung không khép lại đúng kích thước để giữ thai nhi.
Khuê ngỡ ngàng. Vậy là nguyên nhân do cổ ʇ⚡︎ử cung của cô bị rộng. Thảo nào cô không giữ được con… Khuê thất thần không nói nên câu, hai bàn tay bấu chặt vào nhau. Hoàng Thế cũng cảm thấy hụt hẫng nhưng rồi anh cầm lấy bàn tay đang run lên của Khuê, ánh mắt hướng về phía bác sĩ Minh:

– Dạ, vậy có cách nào để giải quyết không ạ, thưa bác sĩ?

Bà Minh mỉm cười gật đầu:
– Đừng căng thẳng thế, cô chỉ mới trình bày nguyên nhân của hai lần cháu Khuê không giữ được con, còn vấn đề này có cách giải quyết chứ! Nhưng cô cũng nói rõ ràng rằng, việc này là do cấu tạo cổ ʇ⚡︎ử cung của Khuê, chứ không phải vì lý do này nọ khác. Với nhiều người không hiểu, lại nghĩ sai về vợ. Cháu Thế đây là người hiểu biết nhiều nên có thể hiểu đúng bản chất vấn đề, nhưng nhiều anh chồng gia trưởng hoặc dễ bị tác động bởi yếu tố bên ngoài dễ nghĩ vợ mình không trong sạch này nọ, ảnh hưởng đến quá trình mang thai của vợ. Dù cô giải quyết vấn đề nhưng nếu tâm lý căng thẳng thì người phụ nữ nào cũng khó thụ thai!
Hoàng Thế gật đầu:
– Dạ cháu hiểu ạ, cháu tin Khuê mà, chỉ cần cô giúp vợ chồng cháu giải quyết vấn đề cổ ʇ⚡︎ử cung của vợ cháu là chúng cháu biết ơn cô lắm rồi.
Bác sĩ Minh nhìn Khuê:
– Con yên tâm, cô sẽ tiến hành khâu cổ ʇ⚡︎ử cung cho con. Thời gian tiến hành khâu là sau khi thai nhi được hơn mười bốn tuần, cổ ʇ⚡︎ử cung sẽ được khâu bằng một loại chỉ đặc biệt, giúp con giữ được em bé trong suốt thai kỳ và sinh nở bình thường như những thai phụ khác.
Ánh mắt Khuê rạng rỡ:
– Vậy ư cô? Trời ơi, vậy là chúng cháu có thể có con ạ?
Bà Minh gật đầu mỉm cười:
– Dĩ nhiên rồi, hoàn toàn có thể!
Ba cô cháu cảm ơn bác sĩ Minh rồi cùng nhau ra về. Bà Nga liếc Hoàng Thế:

– Đấy, cứ đi khám là hai năm rõ mười ngay, chứ bói toán gì đâu. May chưa đi lung tung, nghe linh ϮιпҺ rồi không khéo lắm chuyện. Tất nhiên, mình hướng về Đức Phật là hoàn toàn không sai vì điều đó giúp tâm của mình thiện hơn, nhẹ nhõm hơn. Như cô đây, vẫn đi chùa lễ bái, thấy nhẹ nhàng hẳn. Nhưng cái gì cũng phải nhìn nhận một cách toàn diện! Vậy là yên tâm rồi.

Chiều hôm đó, vợ chồng Thế ăn cơm với gia đình cô Nga rồi mới tạm biệt gia đình cô về quê. Lòng Khuê ngập tràn hi vọng, cảm thấy như được một thứ ánh sáng huyền diệu nào đó soi chiếu…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *