Tác giả: An Yên

ĐOẠN 15

Kể từ đêm hôm đó, hai người tỏ ra thân mật hơn. Có vẻ như mùa đông là một lớp phù sa cho mối quαп Һệ của họ nảy mầm và vươn dậy. Tuyết rơi trắng xóa dù ít hay nhiều cũng trở thành cái cớ để Thế ở lại nhà hàng, trầm luân mỗi đêm cũng Hoài. Với đủ kiểu tư thế mà Hoài tạo ra hằng đêm, Thế luôn có lý do ở lại, luôn bị hấp dẫn bởi cô ta. Nếu không phải là tuyết rơi thì sẽ có hàng tỷ nguyên nhân khác, nay thì nhà hàng ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ chỗ này, chỗ kia cần sửa chữa mai lại sổ sách nhiều quá… Dần dần, chị Cúc cũng quen với việc Thế ngủ lại nhà hàng. Chị nghĩ chắc là Thế không muốn phiền anh chị quá nhiều. Các nhân viên ở đây cũng chuyên tâm làm việc, họ không tỏ ra bất kỳ thái độ nào cả. Thật ra, dù họ có nghĩ, có thấy điều khác thường thì cũng chẳng nói ra, vì dẫu sao Thế vẫn là chủ nhà hàng.

Một hôm, chị Cúc tới nhà hàng, thấy khách khứa ra vào, chị cười:

– Chà, chị bảo cậu sang đây quả là không sai chỗ nào nhỉ? Sao, đỡ nhớ nhà hơn chưa? Gần 3 năm rồi còn gì? Có tính về thăm nhà không?

Thế cũng cười:
– Làm việc rồi cũng nguôi thật chị ạ. Mà giờ gọi video cũng xem như gặp gỡ rồi. Em không mít ướt đến thế đâu. Bé Duy học lớp một rồi, em cũng phải lo làm thêm để cho con được thoải mái.
Chị Cúc gật đầu rồi nói:
– Khi nào ổn thì đưa mẹ con sang đây định cư, trọn vẹn cả, không phải lo lắng điều gì nữa!
Thế bỗng khựng người lại. Trước đây, chả phải anh đã tính đến điều này sao? Nhưng giờ, nghe chị Cúc nói, Thế lại thấy khó chịu. Nếu sau này anh có quốc tịch, rồi đưa mẹ con khoe sang đây thì chẳng phải mối quαп Һệ của anh và Hoài sẽ vỡ lở sao? Rõ ràng, đó chị là đang tính thôi nhưng lòng Thế đã tỏ ra bài xích rồi!

Chị Cúc không khó nhận ra thái độ lương lự của Thế. Ở Đức mấy chục năm, chị không lạ gì những người Việt Nam sang Đức làm việc. Suy nghĩ, tình cảm của họ được chị nắm bắt rất nhanh và chị đã từng trải qua những tháng năm nhớ nhà như vậy. Tuy nhiên, chị có một điểm khác họ. Không phải là tránh được những cám dỗ của tiền tài và cảm xúc, mà bởi Cúc sang đây cùng với chồng, thế nên hai người cùng gây dựng sự nghiệp, rồi sinh con đẻ cái ở đây. Cúc đã chứng kiến những cảnh không hay họ gì của nhiều người dân Việt, chẳng thà họ chưa lập gia đình, sang đây yêu rồi cưới nhau, có người lại đi lúc trẻ để kiếm vốn sau này về Việt Nam lập gia đình và lập nghiệp. Tuy nhiên, có một số người đã có gia đình, vợ hay chồng đi xuất khẩu lao động và khó tránh được những cám dỗ, khó trốn tránh nỗi cô đơn. Vì thế, nhiều cặp vợ chồng chia lìa cũng chỉ vì những mối quαп Һệ mập mờ ngoài luồng. Trách ai được chứ, suy cho cùng cũng vì người dân mình còn nghèo, học hành không đến nơi đến chốn. Có người muốn học nhưng cái nghèo đeo bám, thế nên họ phải chọn cách một người đi kiếm tiền nơi đất khách, một người ở nhà giữ lấy ruộng đồng và chăm con. Cái túng thiếu, cái cô đơn dễ tìm thấy sự đồng cảm và rồi họ xa nhau dần, rồi quên đi những ân tình xưa cũ. Dĩ nhiên không phải là tất cả, đó chỉ là những người không đi được đến đích, không đủ bản lĩnh để vượt qua những đơn côi và họ ʇ⚡︎ự ràng buộc mình vào những mối quαп Һệ mập mờ, ʇ⚡︎ự phá vỡ hạnh phúc gia đình của họ. Chính họ đã đạp đổ cái đích ban đầu mà họ đặt ra – đi kiếm tiền để trở về vun vén gia đình no ấm. Mặc dù vậy, Cúc vẫn tin rằng cậu em trai Hoàng Thế đủ bản lĩnh, bởi tình yêu của vợ chồng Thế tuyệt đẹp đến vậy cơ mà? Nhưng thái độ của Thế khi nhắc đến vợ con lần này khiến Cúc thấy không ổn, tò mò nên chị hỏi:

– Sao vậy? Hai đứa cãi nhau à?
Thế đang trong dòng suy tính nên giật mình:
– À không chị, có cãi có gì đâu, chúng em có gặp nhau đâu mà cãi.
Chị Cúc nói:

– Thì không gặp trực tiếp mấy năm rồi, nhưng ngày nào chả gọi video? Mà hôm trước chị gọi về, cái Khuê nó quay nhà bố mẹ mới làm lại đẹp thật đấy. Thôi thì xây cho ông bà ở chỗ Khanh trang, lấy ϮιпҺ thần, động lực để vực dậy xưởng gỗ. Chị tin là cậu cứ chăm chỉ sẽ sớm có vốn lớn để về vực dậy thôi.
Thế chỉ khẽ “ dạ” một tiếng. Chị Cúc lại nói, giọng bực dọc:
– Mà chị cũng bực con Hồng thật, cả cậu nữa, dứt khoát ngay từ đầu thì có phải hơn không, rồi có ngày cậu c.h.ế.t với gáι thôi!
Chị Cúc nói về Hồng mà khiến Thế giật mình chột dạ nghĩ tới Hoài. Nhưng anh ta vẫn chống chế:
– Thì con bé có nói tình ý gì với em đâu chị, ʇ⚡︎ự nhiên nó bày trò ra như vậy, không hiểu nổi luôn chị ạ. Thà là nó nói nhưng em ỡm ờ cho nó cơ hội, đằng này ngay từ đầu em đã xem nó như em út rồi. Khi nghe cα̉пh sάϮ nói em còn bất ngờ nữa là…
Chị Cúc gật gù rồi nói:
– Ừ, qua rồi, xem như rút kinh nghiệm,.giờ xây dựng lại. Nhưng chị nói trước, có việc gì phải báo với chị đấy!

Thế lại “ dạ “, nhưng trong lòng vẫn chưa biết nói như thế nào với chị Cúc về mối quαп Һệ với Hoài. Và rồi anh ta tặc lưỡi cho qua, thôi đến đâu hay đến đó. Những cuộc gọi về nhà của Hoàng Thế thưa dần, lý do vẫn luôn là công việc và công việc. Thục Khuê không nói năng gì, cô thương anh nơi đất khách xa xôi không được ăn uống đầy đủ. Càng ngày Thế thấy mình càng khó dứt với Hoài, những lần gọi về nhà, anh cũng chỉ kiếm cớ để gặp con là chính. Khuê nghĩ anh nhớ con, nhất là bé Toàn cho nên cô cũng dành thời gian cuộc gọi cho chồng và con. Còn Hoài, mặc dù cô ta không săn đón, không gợi mỡ, mà lại quan tâm đến Thế từ những cái rất nhỏ, Hoài biết Thế thích gì, nắm bắt cả những suy nghĩ của Thế để biết anh sẽ xử lý như thế nào trước một tình huống. Vì vậy, Hoàng Thế cảm thấy Hoài như chân ái của đời mình. Đặc biệt, dù ở cạnh nhau gần cả năm trời nhưng chưa bao giờ Hoài đòi hỏi một danh phận. Hoài lại luôn nhắc Thế gọi điện thoại về nhà cho vợ, nhắc anh có trách nhiệm với gia đình, chứ không yêu cầu Thế điều gì, cũng không đòi hỏi quà cáp gì. Chính điều đó khiến Thế quý mến Hoài hơn. Có lần, hai đứa con của Thế mè nheo đòi bồ về, cuộc điện thoại kéo dài lâu hơn, Thế thấy Hoài lẳng lặng đi ra khỏi cửa hàng. Anh đang nghĩ chắc cô thấy tủi thân nên cũng sớm giục con đi nghỉ ngơi rồi chạy ra ngoài tìm Hoài như một kẻ mắc lỗi. Nhiều lúc Thế không hiểu nổi hành động của mình, cũng có khi anh nghĩ là mình không phải với Khuê, nhưng sự im lặng của Hoài lại khiến Thế gạt ngay suy nghĩ đó.

Một hôm, Thế thấy Hoài đi ra ngoài và trở về với khuôn mặt thất thần. Anh thấy cô lẳng lặng đi vào phòng một lát rồi bước ra, cố tỏ ra vui vẻ và tiếp tục công việc. Tới giờ nghỉ trưa, chờ mọi người đi nghỉ, Thế nhẹ nhàng vào phòng trong. Hoài nằm lim dim mắt, anh ngồi cạnh, vuốt nhẹ mái tóc Hoài. Thấy cô vẫn nhắm mắt, Thế định đi ra ngoài nhưng lại nghe giọng Hoài yếu ớt:
– Anh Thế…
Thế ngồi lại:
– Có chuyện gì sao em?
Hoài ngồi dậy, đan hai tay vào nhau, ôm chiếc gối tỏ vẻ bối rối. Thế lo lắng:
– Có chuyện gì em cứ nói anh nghe xem, hay là gia đình em nói gì?

Hoài lặng lẽ lắc đầu, rồi cô ta hít một hơi sâu và nói:
– Thôi, em giải quyết được, không sao đâu, cũng do em mà ra cả!
Thế cau mày:
– Chúng ta có khác gì vợ chồng nữa đâu mà em lại giấu anh? Nếu em cảm thấy anh không đủ tin tưởng thì…
Hoài đưa hai ngón tay chặn câu nói của Thế rồi nói:

– Không phải, vì… em sợ… em sợ mất anh…
Thế lại càng tò mò:
– Tức là chuyện này liên quan tới anh?

Hoài gật đầu, rồi cô ta nói giọng buồn bã:
– Anh Thế…. em…em có thai rồi….
Hoài nói xong thì nhanh mắt nhìn biểu hiện của Thế. Dĩ nhiên là anh rất ngạc nhiên, và Hoài nắm bắt rất nhanh thái độ đó, cô ta cười:
– Anh lo ư? Không sao đâu,.em nghĩ kỹ rồi. Nếu anh sợ ảnh hưởng đến gia đình quá, em sẽ rời khỏi Đức sinh con và nuôi con. Thực sự, lúc đầu em định ๒.ỏ đứ.ค ๒.é để anh không phải mang tiếng phản bội vợ, nhưng rồi em nghĩ em và anh yêu nhau chân thành, anh là người mà em yêu hơn cả bản thân mình, đây là kết quả tình yêu đó, em không thể từ bỏ. Tuy nhiên, để không ảnh hưởng đến anh, em sẽ ra đi nên anh yên tâm nhé! Không phải lo gì đâu, gia đình em dư sức lo cho mẹ con em.
Thế lắc đầu:
– Ngốc ạ! Anh có lo đâu. Sao em lại đi? Em cứ ở lại sinh đẻ bình thường, anh sẽ lo cho mẹ con em đầy đủ.
Hoài lắc đầu nguầy nguậy:
– Không đâu anh ạ. Anh còn vợ con…

Thế cau mày suy nghĩ rồi nói:
– Anh biết cách giải quyết, em nghỉ ngơi ăn uống cho đầy đủ vào, cứ làm mọi thứ tốt nhất cho con.
Hoài nói:
– Anh Thế ….Em xin lỗi, em bất cẩn quá! Em khiến anh khó xử rồi, em….
Thế xoa xoa lưng Hoài:
– Thôi, dù gì chúng ta cũng sẽ phải đối mặt với mọi chuyện mà. Được rồi, em nghỉ đi. Anh ra chuẩn bị một chút, đừng lo lắng nhé!

Hoài gật đầu rồi nằm xuống. Thế đi ra ngoài, nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục công việc buổi chiều. Anh cũng không cho Hoài làm việc gì hơi nặng một chút, cô ta chỉ làm việc vặt thôi.
Tối hôm đó, Thế về nhà chị Cúc ăn cơm. Sau bữa tối, Thế nói:
– Anh chị ơi, em có chuyện muốn nói!
Chị Cúc cười:
– Nhớ nhà hả? Hay có việc gì cần để tiền? Chị thấy cậu cũng tranh thủ về phép thăm nhà được rồi đấy, thằng cu sau chưa biết ʋòпg tay của bố thế nào đâu!
Thế ngồi đan hai tay vào nhau tỏ rõ sự bối rối và căng thẳng, chị Cúc nhìn thấy thái độ của Thế liền nhanh tay dọn dẹp rồi cùng chồng ngồi xuống. Văn – chồng chị Cúc nói:
– Có chuyện gì cậu nói xem nào!
Thế hít một hơi và nói:
– Hoài ….có thai rồi ….
Chị Cúc nhíu mày:
– Có thai? Nhưng với ai?
Anh Văn tỏ ra ϮιпҺ ý hơn:
– Đừng nói là với cậu nhé!
Thế lặng lẽ gật đầu. Chị Cúc ngạc nhiên tột độ:
– Cái gì? Sao lại như vậy?

Anh Văn tỏ ra điềm tĩnh hơn:

– Là sự cố hay ʇ⚡︎ự nguyện?

Thế nói rành rõ:

– Là ʇ⚡︎ự nguyện ạ. Chúng em yêu nhau hơn một năm rồi!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *