Tác giả: An Yên

ĐOẠN 13

Hoàng Thế nhíu mày. Ai đến giờ này nhỉ? Nhà hàng đã đóng cửa rồi…Để cho chắc ăn, anh nói vọng ra bằng tiếng Đức:

– Xin lỗi, ai vậy ạ?

Phía ngoài, giọng chị Cúc vang lên:
– Chị Cúc đây, mở cửa chị bảo cái này!
Thế thở phào rồi đi về phía cửa, vừa mở cửa vừa nói:
– Chị thật là …không nói ngay còn gõ cửa dồn dập, làm em …

Nhưng anh nín bặt bởi nhận ra chị Cúc không đi một mình, mà cùng một cô gáι trẻ trạc tuổi như anh. Thế gật đầu chào rồi nói:
– Hai người vào trong đi ạ!
Chị Cúc kéo cô gáι vào và lên tiếng:
– Bên kia bận quá nên giờ chị mới qua được. Đây là Hoài mới ở Việt Nam sang, con bé là em gáι của bạn chị, người Bắc Giang. Quán này mới mở, em cho Hoài vào làm nhân viên nhé, con bé nhanh nhẹn, hoạt bát lắm, em yên tâm đi!
Thế nhìn cô gáι có vẻ cũng thật thà, hai tay cô ấy đan vào nhau tỏ ra bối rối, dáng đứng khép nép:

– Dạ em chào anh ạ!

Hoàng Thế gật đầu:

– Ừ, được rồi em cứ theo sắp xếp của chị Cúc đi. Ngày mai anh sẽ hướng dẫn công việc cho em!
Hoài rối rít cảm ơn chị Cúc và Thế rồi nói:
– Em sẽ làm việc chăm chỉ ạ. Em cảm ơn anh chị một lần nữa!
Chị Cúc cười:
– Công việc thì không phải quá vất vả, nhưng đến mùa du lịch hay ngày lễ cũng bận rộn đấy. Bên này đồng tiền kiếm được hơn Việt Nam mình, một phần lý do cũng vì ở đây chỉ làm việc thôi, chả có thời gian đi chơi này nọ, cũng không phải được đồng nào xào đồng ấy như Việt Nam. Đồng tiền bên này cũng không bị mất giá nhiều, nhưng cần một ϮιпҺ thần làm việc chăm chỉ, biết học hỏi. Nghe chị gáι em nói là em nhanh nhẹn, thật thà nên chị nhận vào làm, cố gắng nhé!

Hoài lại cảm ơn rối rít. Chị Cúc nhìn sang Thế:
– Em hướng dẫn Hoài cẩn thận nhé. Vả lại, con bé mới sang, chưa có chỗ ở, mà con gáι nhiều khi cũng lo, nên chị nghĩ em về nhà chị ngủ, còn phòng trong quán cứ để Hoài nghỉ lại, em xem được không? Thấy chị Cúc nói cũng có lý, Thế gật đầu:
– Dạ được, nhưng tối nay Hoài mới đến chắc chưa quen, chị đưa cô ấy lại nhà chị ngủ đã nhé!
Chị Cúc gật đầu đồng ý rồi cũng Hoài ra về. Thế đóng cửa và đi ngủ.

Từ hôm đó, Hoài làm việc ở cửa hàng do Thế quản lý. Đúng như chị Cúc nói, cô gáι ấy rất nhanh nhẹn tháo vát. Hoài đoán biết rất nhanh ý nghĩ của Thế, chỉ cần nhìn ánh mắt của anh đang định nói cô làm điều gì, Hoài nắm bắt rất nhanh. Chính vì vậy, Thế rất hài lòng về cô nhân viên này. Và có vẻ như họ hợp làm ăn nên từ ngày Hoài đến, quán ăn này đông khách hẳn. Hoàng Thế cảm thấy rất vui, quyết định sang đây của anh quả thật rất đúng đắn. Mỗi lúc rảnh rỗi thì vẫn gọi điện thoại về nhà. Bé thứ hai của vợ chồng anh là Khánh Toàn mới đó cũng đã hơn sáu tháng tuổi rồi, giống Khánh Duy như đúc vậy. Xưởng gỗ cũng bắt đầu được gây dựng lại dù còn nhiều khó khăn. Công việc cũng túc tắc thôi nên Khuê có thêm thời gian cho con cái. Việc của Hoàng Thế ở Đức cũng rất ổn nên anh có dư dả gửi về cho Khuê lo việc nhà và chăm con. Biết anh bận rộn nên Thục Khuê không dám gọi nhiều, sợ ảnh hưởng đến công việc của anh.

Một hôm, Thế gọi video về cho Khuê. Anh gặp hai bé, cưng nựng hai đứa con rồi nói với vợ:
– Tiền anh gửi về, em cứ lo cho con thoải mái nha. Anh bên này làm ăn được.
Khuê cười:
– Dạ anh cứ yên tâm, em chỉ lo sức khỏe của anh thôi, những thứ khác anh đừng lo, vì mẹ con em ở nhà nên việc gì cũng còn có anh em, họ hàng. Anh ở bên đó dù có chị Cúc nhưng vẫn vất vả hơn nhiều.

Thế gật đầu, rồi như nhớ ra điều gì, anh nói:
– À, em xem nếu còn dư thì sửa lại toàn bộ khu vực vệ sinh cho bố mẹ nhé!
Khu vực vệ sinh của gia đình ông An đã xuống cấp từ lâu rồi. Nhiều lần chị Cúc có nhắc nhở nhưng Giang và Tuấn bận rộn đi đi lại lại giữa Việt Nam và Lào nên Thế lo là chính. Chị Cúc ở Đức cũng có của ăn của để nhưng vẫn còn gia đình nhà nội nữa, vì thế nhiều lúc Thế cứ mặc định mọi việc là của mình. Nghe anh nói, Khuê gật đầu:
– Em biết rồi ạ, tường bị tróc sơn cả rồi, kiểu xây dựng cũ không được bền. Hôm trước em có nghe bố nói chắc sau này xây lại cả để thay bồn vệ sinh luôn anh ạ.

Thế nói:
– Vậy em bảo với bố cứ xây đi, tiền anh sẽ gửi về, chị Cúc gửi thêm một ít nữa. À, còn việc nữa, đợt đấy bố bảo vợ chồng mình làm nhà riêng, nhưng rồi chuyện con cái, cả công việc của xưởng gỗ nữa nên chưa tính được. Tuy nhiên, anh nghĩ mình tu sửa nhà của bố mẹ lại đã, con đang nhỏ, mình còn nhờ ông bà nhiều, nhà của mình tính sau, em thấy được không?
Khuê cười hiền lành:

– Dạ, chuyện đó không lo đâu anh ạ, chuyện của mình tính sau cũng được anh ạ!

Thực ra, nhà của Hoàng Thế mang tiếng giàu nhất làng, xưởng gỗ lớn nhất vùng, nhưng so với những tỉnh thành thành khác ở Việt Nam thì cái tỉnh miền Trung này vẫn là một tỉnh nghèo. Vậy nên nhà cửa của Thế so với thành phố cách đó gần một trăm cây số cũng còn chưa bằng ai, chứ chưa nói đến những tỉnh thành khác tấp nập hay Hà Nội, Sài Gòn sầm uất. Giờ anh sang Đức, anh mới hiểu làng quê mình còn quá lạc hậu, xưởng gỗ nhà mình quá nhỏ bé, chưa vươn được tầm ra các tỉnh thành khác chứ nói gì xa xôi hơn. Đời sống người dân nơi đó vẫn chủ yếu là làm nông nghiệp, chỉ một số người học hành để thay đổi cuộc sống, một số khác lại chọn con đường xuất khẩu lao động để đổi đời. Vì thế, anh quyết tâm tu sửa lại căn nhà của bố mẹ cho to đẹp hơn cái đã, cũng là một nghĩa cử báo hiếu bố mẹ. Thấy thái độ hợp tác của vợ, anh nói:
– Vả lại, anh tính nếu sau này ổn, anh có quốc tịch sẽ đón mẹ con em sang đây luôn, cần cho con một môi trường học tập tốt hơn em ạ. Vì thế, nhà cửa của chúng ta khoan hãy tính nhé.
Khuê thấy chồng suy nghĩ thấu đáo nên gật đầu lia lịa. Mọi chuyện với vợ chồng cô có vẻ đang ngày một tốt đẹp hơn, lòng Khuê hạnh phúc lắm…

Thời gian thấm thoát trôi đi, vậy là Thế đã sang Đức được hai năm. Anh vẫn làm việc, đều đặn gửi tiền về nhà. Khuê ở quê nhà vừa chăm con vừa giúp ông An vực dậy xưởng gỗ, vừa tu sửa toàn bộ nhà cửa cho bố mẹ chồng. Thấy cuộc sống gia đình cô thay đổi hẳn, ai cũng mừng. Nhà hàng của Thế ở Đức cũng hoạt động tốt, vậy nên Thế rất tin tưởng vào các nhân viên của mình, trong đó đặc biệt nhất vẫn là Hoài, vì cô rất ham học hỏi, từ công việc cho đến giao tiếp. Tiếp xúc với cô, Thế mới biết trước khi sang Việt Nam, Hoài đã có một cuộc hôn nhân thất bại. Cô yêu và cưới mối tình đầu của mình. Nhưng khi sinh đứa con đầu lòng là con gáι, Hoài bị gia đình chồng hắt hủi. Chồng bỏ bê rồi ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ khiến Hoài suýt trầm cảm. Cả hai thường xuyên cãi vã rồi li hôn, Hoài ôm con về nhà ngoại ở. Cô làm công nhân một thời gian, lương không ổn định, buôn bán lại không quen.

Dù gia đình Hoài giàu có nhưng vì cô sớm sa vào yêu đương, không học hành chẳng có bằng cấp gì cả nên cũng không có công việc nào tốt đẹp. Do đó, bố mẹ và chị gáι đã tìm cách đưa Hoài sang Đức làm việc, vừa ổn định lại ϮιпҺ thần vừa kiếm tiền vốn, sau này về sẽ học thêm để mở Spa. Thật ra, với gia thế nhà Hoài, bố mẹ cô hoàn toàn có thể mở Spa cho cô vì nhà Hoài kinh doanh khấm khá, nhưng họ muốn Hoài đi ra khỏi vùng đó để thay đổi không gian sống, ϮιпҺ thần được thoải mái hơn. Nghe Hoài kể, Thế cũng rất đồng cảm nên anh cùng mọi người ra sức giúp đỡ Hoài. Những lúc rảnh, anh và cô cùng đi dạo đây đó để khuây khỏa – Một người đỡ nhớ vợ con, gia đình, một người đỡ buồn, đỡ nhớ con gáι và tìm kiếm niềm vui mới. Dần dần, Thế nhận thấy Hoài rất ϮιпҺ tế, biết suy luận, nắm bắt được suy nghĩ của anh.

Cô cũng rất ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ và cá tính chứ không yếu đuối như những cô gáι hay mủi lòng khác. Thế thực sự thấy tiếc cho cuộc hôn nhân của cô gáι ấy, anh cũng thấy tiếc cho những suy nghĩ lạc hậu của một số vùng miền ở Việt Nam, trong đó có tỉnh miền Trung nghèo nàn của anh. Khi Khuê chưa có con, họ bàn ra tán vào, cũng may Khuê sinh con trai, nếu không thì mệt với miệng thiên hạ. Do đó, Thế hiểu những nỗi đau và những định kiến mà Hoài phải chịu đựng. Cô và anh, hai kẻ tha hương, hai tâm hồn từng có những mảng không vui thường hay tâm sự với nhau, gặp nhau nơi đất khách quê người, họ ʇ⚡︎ự thấy đó cũng là một may mắn…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *