Tác giả: An Yên

ĐOẠN 12

Cánh cổng xanh hiền hòa hiện ra trước mắt vợ chồng Khuê. Cảm giác bình yên lại ùa về sau cάпh cổng ấy. Lần này tới đây, Khuê cảm thấy thân thuộc hơn nhiều. Đặc biệt vợ chồng cô còn đã đem theo bé Khắc Duy – trái ngọt tình yêu hai người đã hái được nhờ sự giúp đỡ của bác sĩ Minh. Ngoài kia chợ búa ồn ã, nhưng đến đây thanh bình lắm. Sau tiếng chuông cửa, ba người lại thấy cô bé đeo kính. Lần này thì Hòa nhận ngay ra vợ chồng Thế:

– Dạ em chào anh chị ạ!

Thế cười:
– Hòa có nhớ ai không?
Bé Hòa gật đầu:
– Dạ có ạ, anh Thế chị Khuê ạ. Mời anh chị và em bé vào nhà ạ!
Sự thân mật của cô bé khiến vợ chồng thế thấy vui vẻ và ấm áp. Thế bế Duy lên và đi vào trong. Một người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi bước ra. Chắc đây là chồng của bác sĩ Minh. Thế giới thiệu về mình, người đàn ông cười:

– À, bác có nghe cô Minh nói rồi. Bác là n, chồng cô Minh, các cháu vào nhà đi!
Thế vừa vào thì nghe tiếng bác sĩ Minh dưới bếp:
– Hòa ơi, ai đến vậy con?
Tiếng bé Hòa lanh lảnh:
– Dạ vợ chồng anh Thế ở huyện Q mẹ ạ!

Bà Minh nghe vậy nhắc Hòa luộc nốt đĩa sau rồi bước lên. Thấy vợ chồng Thế, bà cười hiền:
– Hai đứa đến mà không báo cho cô? Ái chà, cu con nay lớn rồi nhỉ? Mới năm nào con trong bụng mẹ. Thảo nào mình nhanh già, ngồi đi, ngồi đi con!
Mọi người cũng ngồi xuống. Thế nói:
– Dạ, nay sắp tới tết, gia đình con xuống chơi nhà cô chú và có việc muốn nói ạ. Chúng con không bao giờ quên ơn của cô đã giúp đỡ vợ chồng con có bé Duy. Giờ lần thứ hai này cũng nhờ cả vào cô ạ. Cô như là người sinh ra chúng con lần nữa vậy.

Bà Minh cười:
– Trời, cứ nói quá lên, công việc của cô mà, khi nào đến tháng đến ngày cứ đưa vợ xuống đây, ổn cả!
Thế nói:
– Dạ, nhưng nay chúng con tới đây trước hết thành tâm muốn xin được nhận cô chú làm bố mẹ nuôi. Không phải giờ con mới nghĩ đến chuyện này đâu ạ, trước đây con đã nghĩ tới rồi, nhưng lại sợ ăn nói vụng về, cô chú lại hiểu sai là thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng lần này con cứ nói ra, hi vọng cô chú hiểu cho ân tình của chúng con ạ!
Ông n cười:

– Gia đình cô chú là viên chức nhà nước, có gì là sang đâu mà phải bắt quàng làm họ chứ? Có thêm con cháu chả vui hơn sao, bà nhỉ?
Bà Minh vừa cười vừa gật đầu. Thế nói:
– Dạ, vì đây cũng là ân tình của chúng con, chứ không phải điều gì tгêภ pháp lý cả. Năm hết Tết đến, chúng con có chút lễ dâng lên tổ tiên và có chút quà đưa bố mẹ sắm Tết ạ.
Anh vừa nói vừa hướng mắt về giỏ quà đầy đủ bánh, sữa trái cây, để dâng lễ lên bàn thờ và một giỏ quà kèm một chiếc phong bì biếu gia đình bác sĩ Minh. Bà Minh cầm lấy phong bì và đẩy về phía Thế:

– Lòng thành thì cô nhận. Nhưng tiền thì không nhé, cô chú hiểu tấm lòng của các con, nhưng cô cũng biết tình hình xưởng gỗ của nhà mình. Hôm trước, cô tình cờ gặp cô Nga ngoài chợ và có hỏi thăm hai đứa. Cô Nga có nói qua xưởng gỗ bị lừa đang gặp rắc rối to. Con cứ cầm tiền, biết là không thấm vào đâu nhưng thêm đồng nào hay đồng ấy con ạ, cứ xem như cô chú nhận rồi.
Thế thật sự ҳúc ᵭộпg. Anh không nghĩ xung quanh cuộc sống của mình, bên cạnh những kẻ đạp lên tất cả để phá gia sản của gia đình anh thì vẫn có nhiều người sẵn sàng giang tay giúp đỡ. Anh nói:
– Xin cho con được gọi hai người là bố mẹ.

Ông n gật đầu:
– Được, nhưng tiền các con cứ cầm về. Bố mẹ không giúp được gì cũng sẽ không lấy tiền của con, bố mẹ có lương mà. Em Hưng ra trường đã đi làm, ʇ⚡︎ự lo cho bản thân rồi, chỉ có bé Hoà đang học, không túng thiếu đâu.
Hai bên giằng co mãi, cuối cùng bà Minh nói:
– Nếu con không cần thì xem như không nể hai cái chân già này.
Hoàng Thế đành cất phong bì tiền rồi xin phép cùng Khuê dâng lễ lên bàn thờ, xem như trách nhiệm một người anh trai cả lo lắng cho gia đình. Những ngày gần tết, tiết trời dù lạnh nhưng lòng người lại ấm áp biết bao!

Bữa cơm thân mật với gia đình bác sĩ Minh khiến Thế vơi đi muộn phiền. Anh cũng nói về dự định sắp tới, bà Minh gật đầu:
– Được, không sao cả, con cứ lo kinh tế. Khuê đủ ba mươi bảy tuần thì xuống đây, mẹ lo cho, mùa ấy sinh chắc lạnh đấy!

Mọi người cũng cười, vợ chồng Khuê ở lại một lúc rồi xin phép tới nhà cô Nga, tới sẩm tối mới lên xe về nhà.
Tết năm đó, dù không khí gia đình Thế vẫn đầm ấm, vẫn vui nhưng Thục Khuê có cảm giác chạnh lòng. Cô nghĩ tới những tháng ngày tiếp theo xa chồng, một mình vượt cạn, dẫu biết vẫn còn hai bên nội ngoại nhưng không tránh được cảm giác buồn bã. Thế rồi, Khuê hiểu rằng Hoàng Thế ở xứ người còn cực khổ hơn mình. Vậy nên cô trọn vẹn vui cũng mọi người.
Ngày Hoàng Thế ra Hà Nội để lên máy bay, Thục Khuê đã mang thai ở tuần ba mươi hai, cả gia đình ra sân bay tạm biệt Thế. Anh căn dặn mọi người giữ sức khỏe rồi ôm lấy vợ, thơm lên trán cô, thơm lên cả bụng cô mà thủ thỉ:
– Anh đi mấy năm, sẽ nhanh thôi. Em phải giữ sức khỏe. Nếu anh gọi điện về mà thấy em gầy đi, anh sẽ rất buồn đấy!
Thục Khuê mỉm cười mà hai hàng nước mắt lăn dài:
– Anh yên tâm, em ổn mà, em sẽ lo chu đáo cho bố mẹ hai bên và các con.

Thế bế bé Duy lên, thơm lấy thơm để rồi nói:
– Con trai ở nhà ngoan, nghe lời người lớn, ăn nhiều để sớm thành siêu nhân nha. Bố đi công tác rồi sẽ mua quà cho con nhé!
Bé Duy cũng thơm lên má Thế và nói:
– Dạ bố về, bố nhớ mua quà cho con nha bố!
Hai bố con ngoéo tay nhau. Hoàng Thế tạm biệt mọi người. Chiếc máy bay cất cάпh, mang theo bao nỗi niềm, bao ước mơ khát vọng mùa xuân.

Năm đó thời tiết lạnh hơn hẳn. Đến tuần ba mươi bảy, Thục Khuê cùng bố mẹ hai bên, cả cô Nga nữa vào Ьệпh viện để tháo chỉ ở cổ ʇ⚡︎ử cung. Cũng còn hơn một tuần nữa là Khuê sẽ hạ sinh bé thứ hai nên mọi người cũng bàn cố ở lại Ьệпh viện, thi thoảng sang nhà cô Nga chơi cho khuây. Thời tiết khá lạnh nên Khuê thỉnh thoảng đi bộ vào nhà cô Nga, có hôm bác sĩ Minh lại bảo Khuê về nhà bà cho yên tâm.
Một hôm, vào ngày chủ nhật, từ chiều Khuê đã vào nhà bác sĩ Minh. Con trai bác Minh đợt này cũng đang ở nhà. Cả nhà ăn tối vui vẻ. Bà Minh nói:

– Tối nay con ngủ lại ở đây nhé,
gần tới ngày sinh rồi, có việc gì ta ra viện luôn cho tiện!
Thục Khuê gật đầu mỉm cười:
– Dạ vâng ạ. Con chỉ sợ phiền bố mẹ thôi ạ!
Bà Minh cũng cười:
– Nhà có nhiều phòng mà, với lại rét mướt thế này, ở lại cho yên tâm.

Tối hôm ấy, ông n nói Khuê nên nằm với bà Minh, lỡ có vấn đề gì sẽ biết sớm hơn. Khoảng bốn giờ sáng, Khuê bỗng cảm thấy cơn đau bắt đầu. Cô trở dậy, vì là lần sinh thứ hai nên Khuê cảm nhận đây là cơn chuyển dạ. Cô định gọi bà Minh nhưng lại sợ ảnh hưởng giấc ngủ của bà. Tuy nhiên, dường như bà Minh cảm nhận được nên cũng mở mắt ra hỏi:
– Sao thế? Con muốn đi vệ sinh à?
Khuê lắc đầu:
– Dạ không, con thấy… đau giống như cơn chuyển dạ mẹ ạ.
Bà Minh giục cô nằm xuống và đặt tay lên bụng Khuê. Bà kiểm tra rồi nói:
– Có cơn gò rồi đấy, mình đi viện thôi!

Bà vội vàng gọi chồng dậy. Ông n vộ gõ cửa phòng con trai. Khuê ngăn lại:
– Thôi bố ơi, để con gọi taxi cũng được, cứ để cho em ngủ!
Nhưng cu cậu đã dậy sau khi nghe bố báo tin “ đưa chị Khuê đi đ.ẻ”:
– Để em đưa xe ra, giì chứ đi đ.ẻ là không thể chậm trễ được!
Nói là làm, Hưng lật đật dìu Khuê lên xe, di chuyển ra Ьệпh viện. Bác sĩ Minh vỗ vỗ sau lưng Khuê:
– Con bình tĩnh, nhà gần Ьệпh viện, không lo đâu. Em Hưng không mấy khi chịu dậy giờ này đâu. Nay nó tích cực thế chắc là con sinh nhanh lắm.

Đúng như lời nói của Bác sĩ Minh, hơn một giờ đồng hồ sau, Thiên thần bé nhỏ đã chào đời bằng tiếng khóc “ oe oe “. Thục Khuê vô cùng hạnh phúc. Bác sĩ Minh cũng báo cho cô Nga nên cô kịp chạy ra bế cháu:
– Tuyệt quá, để bà bế nào! Lát nữa ông bà nội ngoại sẽ xuống với con nhé!
Giọt nước mắt vô thức lăn tгêภ gò má Khuê. Cô cũng tin báo cho Hoàng Thế rồi ngắm nhìn bé con không biết chán.

Berlin…
Hoàng Thế nhận được tin của vợ thì vui mừng khôn ҳιếϮ và cũng thương vợ vượt cạn một mình. Anh nhắn mấy câu động viên vợ, chờ tới lúc trời Việt Nam sáng hẳn mới gọi điện cho Khuê. Thời gian đầu sang đây, anh chưa quen thời tiết nên cũng khá mệt. Dần dần thấy quen hơn và công việc cũng vậy. Ở đây có khá nhiều nhà hàng của người Việt, nhưng họ sống hòa thuận, mỗi nhà hàng có một đặc điểm riêng. Thế quản lý nhà hàng thứ hai của chị Cúc, tối có thể về nhà ngủ hoặc ở lại. Nhà hàng luôn có một căn phòng đầy đủ tiện nghi, anh thường ở lại đây cho thoải mái. Tối nay cũng vậy, nhưng vừa đóng cửa nhà hàng, Thế chợt nghe tiếng có cửa vang lên…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *