Tác giả: An Yên
ĐOẠN 11
Sáng hôm sau, Thế lại được mời lên trụ sở để làm việc, nhưng lần này không chỉ có anh mà còn có hai vị giám đốc của hai doanh nghiệp nhỏ đã hủy hợp đồng trước đó – Tài và Vinh. Vấn đề là hai người đó tỏ ra bối rối khi nhìn thấy Thế, chỉ chào hỏi qua loa, không dám nhìn trực diện. Hình như họ được gọi đến sớm hơn anh nên trước mặt hai người đó đã đặt hai tờ khai kín chữ.
Hoàng Thế ngồi xuống, gật đầu chào hai giám đốc kia. Tài và Vinh cũng gật đầu chào anh một cách gượng gạo. Cả ba chẳng nói với nhau câu gì, mà đúng ra thì họ không biết nói gì cả. Thế cũng định hỏi vì sao hai doanh nghiệp kia hủy hợp đồng nhưng rồi lại thôi. Hai người kia hết nhìn Thế lại nhìn sang nhau như định giãi bày gì đó, nhưng rốt cuộc cũng im lặng. Một lúc sau, đồng chí Tân bước ra:
– À, anh Thế đến rồi hả? Hôm nay chúng tôi đã mời giám đốc Tài và giám đốc Vinh lên đây, vì trong số những hợp đồng bị hủy của xưởng gỗ An Bằng có hợp đồng được ký kết với hai doanh nghiệp này. Mặt khác, tối qua cô Hồng cũng đã khai toàn bộ quá trình hành động khiến xưởng gỗ của anh mất hai hợp đồng nhỏ và một hợp đồng lớn, đẩy xưởng gỗ vào tình trạng phá sản. Thực ra, hợp đồng nhỏ thì mất khá nhiều, nhưng nó bắt đầu từ ngày doanh nghiệp nhỏ này, vì hai vị này hủy hợp đồng nên những doanh nghiệp nhỏ khác mới đua nhau hủy theo.
Hoàng Thế cau mày khó hiểu. Doanh nghiệp của Tài và Vinh là doanh nghiệp trẻ. Vì thế, cơ hội họ được hợp tác với An Bằng là một điều tốt cho họ. Vậy nhưng ký được rồi, họ lại hủy ngang và đúng như đồng chí Tân nói, sau khi hai doanh nghiệp này hủy hợp đồng thì kéo theo một loạt doanh nghiệp nhỏ khác cũng hủy như một loại hiệu ứng. Tuy nhiên, những hợp đồng này là nhỏ nên tiền họ đền bù hợp đồng chẳng thấm tháp gì so với mất mát của Thế ở hợp đồng lớn kia, vì hợp đồng với giám đốc Hải không những Thế phải dốc toàn bộ vốn mà dù giám đốc Hải hủy hợp đồng, nhưng nguyên nhân lại từ phía xưởng gỗ của Thế, nên anh mới thiệt hại nhiều đến vậy. Thế đưa ánh mắt nhìn đồng chí Tân như nhìn một người sẽ giải tỏa tâm trạng của mình lúc này. Đồng chí trưởng phòng Cảnh sát ҺìпҺ sự nói:
– Cô Hồng đã khai và hai vị này cũng đã ҳάc nhận là trao tình đổi hợp đồng. Cô Hồng đã gạ gẫm, tìm cách tiếp cận giám đốc Tài và giám đốc Vinh, cũng không hẳn là họ đồng ý ngay mà phải ba đến bốn lần gặp gỡ thì cô Hồng mới thành công.
Thế nhìn sang hai người trước mặt, ánh mắt của anh pha cả thất vọng lẫn bực dọc. Trong kinh doanh mà họ vì sắc để ᵭάпҺ đổi sự nghiệp ư? Huống hồ, hợp đồng đó sẽ giúp ích cho công ty của chính họ. Trước giờ, Thế đã đọc nhiều bộ truyện, xem nhiều bộ phim về việc những công ty dùng sắc đổi hợp đồng, chứ anh chưa bao giờ thấy có người bị quyến rũ để đạp mất cả cơ hội của chính mình. Anh đang định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Xưởng gỗ của anh dẫu sao cũng lớn hơn hai doanh nghiệp kia. Tuy nhiên, giờ anh dường như trắng tay thì họ vẫn ổn. Chính anh tạo cơ hội cho họ, nhưng lần này họ lại hủy chính cơ hội đó, thật không hiểu nổi. Hoàng Thế gật gật đầu trước những câu nói của cα̉пh sάϮ Tân. Anh đang trầm tư thì Tài lên tiếng:
– Anh Thế, em biết giờ này anh đang cảm thấy khó hiểu đúng không ạ? Chắc anh cũng rất trách chúng em. Không phải em ρhâп trần nhưng quả thật hai đứa chúng em đều bị sập bẫy cùng một kịch bản. Cô Hồng đã gặp em hai lần và cả hai lần đó em đều không đồng ý hợp tác, thậm chí còn mắng cô ta. Dù cô ta có gạ gẫm, ăn mặc quyến rũ thì em vẫn mặc kệ, vì chúng em biết hủy hợp đồng bên anh, chúng em phải đền bù hợp đồng đã đành lại con mất đi cơ hội cho doanh nghiệp của mình. Dưới chúng em còn có công nhân, gia đình. Em nhớ anh đã nhắc nhở em là làm gì cũng phải để ý, vì mình đang nắm trong tay tình hình kinh tế của bao nhiêu người. Anh đã giúp chúng em, em không biết ơn lại còn gây oán.
Hoàng Thế càng ngày càng khó hiểu. Anh nói:
– Chú biết vậy sao còn hủy hợp đồng? Mà hai chú hủy cũng không sao, nhưng nó tạo hiệu ứng khiến một loạt công ty nhỏ hủy hết, đến lúc đó mới ảnh hưởng đấy!
Vinh cất tiếng, giọng vẫn pha chút ngại ngùng:
– Em và Tài đều bị hại anh ạ. Sau hai lần không được gì, có một hôm, em có việc, đang ở quán cà phê, bỗng nhiên Hồng cũng tới ngồi, cô ta xin lỗi em vì hai lần trước đã đường đột đưa ra những lời nói không hay, những kế hoạch kinh tởm. Em nghĩ chắc cô ta đã thay đổi nên cũng bỏ qua. Nào ngờ, cô ấy uống cùng em ly nước rồi sau đó em ríu cả mắt lại. Khi tỉnh dậy, em thấy mình đã nằm trong khách sạn rồi. Dĩ nhiên là em tiếp tục mắng cҺửι cô ta thậm tệ. Em không hiểu vì sao lại bị mắc vào cái bẫy đó. Tuy nhiên, Hồng đã quay lại toàn bộ cảnh ân ái và nói sẽ gửi cho vợ và gia đình của em, chưa kể còn tung lên ๓.ạ.ภ .ﻮ xã hội. Anh biết đấy, cô ta chẳng có gì nhưng chúng em còn gia đình, vợ con, công ty cũng còn mới mẻ, việc xuất phát từ chúng em, nhưng lại ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình, ảnh hưởng đến sự nghiệp, nên em đành phải… em xin lỗi anh!
Tài cũng gật đầu:
– Em cũng y như anh Vinh, những doanh nghiệp khác thì họ không hiểu vấn đề, cũng chẳng có lý do gì, thấy chúng em hủy thì họ hủy theo thôi. Em không hề tung tin, em nghĩ là Hồng đã tung tin ra ngoài anh ạ.
Hoàng Thế nắm chặt hai tay, những sợi dây tức giận như đang lan ra кђắק ςơ tђể khiến anh không thể chịu nổi. Anh rít lên:
– Con này đ.i.ê.n thật rồi!
Đồng chí Tân vỗ vai anh:
– Cô ta sẽ phải trả giá cho sự ích kỷ của mình, phải đến bù một phần cho gia đình anh. Tôi tin là mọi người sẽ vực dậy xưởng gỗ sớm và sẽ thành công, anh cứ bình tĩnh. Chúng tôi sẽ hoàn tất hồ sơ và ҟhởι Ϯố vụ án!
Hoàng Thế cảm ơn đồng chí Tân và mang tâm trạng nặng trĩu về nhà. Sự thật đã rõ nhưng anh không vui chút nào. Không chỉ vì thiệt hại quá lớn của xưởng gỗ, mà vì những toan tính của con người thật ghê gớm. Những cám dỗ của con người có thể thay đổi nhiều thứ. Tài và Vinh vốn là người bị hại dưới bàn tay của Hồng, nhưng rồi cuối cùng, với Thế, họ lại là một trong những nguyên nhân góp phần khiến xưởng gỗ gia đình anh phá sản. Vậy nên, với gia đình anh, họ lại trở thành Ϯộι đồ. Những tháng ngày phía trước, Thế chưa biết tính ra sao để vừa vực dậy xưởng gỗ, vừa để cho Khuê có một thai kỳ khỏe mạnh, bình an…
Về tới nhà, Thế trình bày lại mọi chuyện. Ông An bực bội:
– Trời ạ, con bé đó mà to gan đến thế ư? Chỉ vì ích kỷ mà phá nát ra sản người ta!
Thế nói:
– Mọi chuyện qua rồi ạ, vấn đề bây giờ là vực dậy xưởng gỗ, vợ con đang mang bầu, cần giữ gìn nữa.
Ông An gật đầu:
– Ừ, bố cũng nói chuyện với chị Cúc và em Giang, em Tuấn rồi. Mỗi người đều cần có trách nhiệm với việc này vì đây là xưởng gỗ của gia đình. Nhưng tính ra thì với từng ấy tiền cũng khó vực dậy ngay, nói cách khác là chúng ta làm lại từ đầu con ạ!
Thế nén tiếng thở dài. Vậy là lẽ ra xưởng gỗ của anh sẽ tiến thêm một bước, sẽ mở ra một trang mới thì giờ lại phải quay lại điểm xuất phát. Bây giờ với Thế, việc Hồng phải chịu hình phạt gì không quan trọng bằng những gì cô ta đã gây ra. Vài ngày sau, Thế nhận được cuộc gọi của giám đốc Hải:
– Dạ, xin chào giám đốc Hải!
Phía bên kia, một giọng nói trầm ấm vang lên:
– Chào anh Hoàng Thế! Tôi đã biết rõ vụ việc của xưởng gỗ An Bằng, rất tiếc là xui xẻo đó lại đến đúng vào lô hàng của chúng tôi. Tôi xin chia sẻ với anh điều này và mong anh vượt qua. Hi vọng trong tương lai, chúng ta lại có cơ hội hợp tác với nhau!
Thế gật đầu:
– Dạ cảm ơn lời động viên của anh ạ!
Thời gian cứ thế trôi đi, từ số vốn của chị Cúc và hai em, Thế bắt đầu xây dựng lại xưởng gỗ. Thục Khuê cũng giúp đỡ chồng nhưng bụng dạ ngày càng to nên cô không thường xuyên làm sổ sách cho anh được. Tuy nhiên, xưởng gỗ An Bằng dù đã được minh oan nhưng hợp đồng lớn không có, vài ba hợp đồng nhỏ bé cũng chỉ phần nào giúp xưởng gỗ tạm hoạt động bình thường.
Một thời gian sau …
Xưởng gỗ vẫn đi những bước đầu vì lượng khách hàng trước giờ dù vẫn còn đó, nhưng có vẻ họ vẫn dè chừng hơn sau những sự cố vừa rồi. Đúng lúc Thế đang cùng bố cố gắng để xưởng gỗ vươn lên thì chị Cúc gọi về và thông báo bên Đức đang cần thêm người quản lý nhà hàng. Công việc của chị đã ổn hơn và mới mở thêm một nhà hàng nữa, chị nói:
– Thế à, em xem nếu bên đó chưa ổn thì giao xưởng cho bố và Tuấn, rồi sang đây làm hàng ăn với chị. Lương ở đây chắc chắn hơn ở Việt Nam nhiều!
Thế ngần ngại:
– Nhưng vợ em mấy tháng nữa là sinh rồi, em mà đi cũng Ϯộι cho Khuê!
Chị Cúc nói:
– Chị hiểu chứ, nhưng chắc Khuê cũng muốn em kiếm thêm đồng tiền để lo cho gia đình. Khuê ở Việt Nam còn có hai bên nội ngoại lo, chứ em không có tiền thì ai lo cho vợ con em? Cu Duy cũng đến tuổi đi học rồi, cần cho con một tương lai ʇ⚡︎ử tế chứ? Vả lại, em đi một thời gian, lúc đó, một là sẽ đón vợ con sang định cư bên này nếu có được quốc tịch Đức, hai là em về tiếp quản xưởng gỗ vì chắc chắn lúc ấy xưởng cũng đã lớn mạnh hơn sau một thời gian bố và Tuấn cố gắng rồi. Em cứ bàn với Khuê xem sao.
Thế cũng cảm ơn chị gáι đã lo lắng cho mình và muốn có thời gian suy nghĩ. Anh hỏi ý kiến Khuê cùng bố mẹ, nhưng bố mẹ anh muốn con cái ʇ⚡︎ự quyết định cuộc sống của mình, vì bây giờ làng ông cũng không ít người đi xuất khẩu lao động, nhưng đi sang Đức không dễ. Chị Cúc đã có quốc tịch Đức nên mới có thể bảo lãnh Thế sang nhanh chóng được. Sau mấy ngày suy nghĩ, vợ chồng anh quyết định để Thế sang Đức một thời gian, xem như xây dựng kinh tế, sau đó cũng tùy theo tình hình sẽ trở về tiếp quản xưởng gỗ hoặc đưa vợ con sang đó. Dù Khuê không tránh được nỗi buồn, nỗi cô đơn xen lẫn lo lắng, nhưng cô quyết định như thế để Thế có thể giúp đỡ nhiều hơn cho gia đình, để gia đình lớn cũng như gia đình nhỏ có một tương lai tốt đẹp hơn. Bé Duy còn nhỏ, chưa hiểu hết câu chuyện, đêm đêm vẫn rúc rích trò chuyện với bố…
Đã gần cuối năm, Thế cùng Khuê muốn xuống nhà bác sĩ Minh chơi trước khi Thế sang Đức vào đầu năm mới. Khuê đồng ý với Thế, họ cùng chuẩn bị mọi thứ cho một mùa xuân mới, một cuộc sống mới…