Tác giả: An Yên
– Anh à, con …con…sao rồi anh?
– Em cứ nghỉ đi, mọi việc sẽ ổn cả thôi!
Hoàng Thế nói xong thì kéo ghế ngồi xuống cạnh giường Ьệпh của Thục Khuê – vợ anh. Anh năm nay hai mươi chín tuổi, là con trai của một gia đình khá giả ở một huyện miền núi cách thành phố tám mươi cây số. Gia đình Thế có bốn người con. Chị gáι đầu của anh là Thu Cúc đi xuất khẩu lao động và sau đó định cư ở Đức mười năm rồi. Sau Thế còn một em gáι là Thu Giang và một em trai là Hoàng Tuấn. Nhà Hoàng Thế có một xưởng gỗ, vợ chồng Giang và vợ chồng Tuấn buôn gỗ từ Lào về nên đây là một trong những gia đình giàu nhất làng.
Còn vợ anh là Thục Khuê, hai mươi bảy tuổi, người cùng làng với Thế. Chỉ có điều nhà Khuê lại nghèo rớt mồng tơi. Tuy vậy, bố mẹ vẫn cố gắng làm lụng cho hai chị em Khuê được học hành ʇ⚡︎ử tế với suy nghĩ là không có tiền thì cố kiếm lấy cái chữ mà lập thân. Khuê tốt nghiệp Đại học Kinh tế Quốc dân năm hai mươi ba tuổi, cũng làm ở thành phố một thời gian, nhưng rồi thương bố mẹ già ở quê, cô lại thấy xưởng gỗ nhà Thế ngày càng phát triển, có cơ hội trong công việc, giá đình Thế lại cũng đang cần những người có trình độ nên nhiều lần liên lạc với Khuê nên cô vào làm kế toán cho xưởng gỗ nhà Thế. Còn Hoàn- em trai Khuê lại tốt nghiệp đại học Nông Nghiệp và giờ đang làm việc ở nông trường trồng cam gần nhà. Tình cảm của Thế và Khuê thật ra được bắt đầu nhen nhóm từ khi Khuê còn học cấp ba. Mấy năm đại học, Thế vẫn theo đuổi cô gáι xinh đẹp với đôi mắt biết cười ấy. Tình cảm đó đến đá cũng phải mòn chứ nói gì tới Khuê. Vậy nên, làm kế toán ở xưởng gỗ một thời gian ngắn thì hai người cưới nhau trong sự chúc phúc của cả hai bên gia đình và bạn bè. Ai cũng khen cho cặp trai tài gáι sắc, khen Khuê có phước được gả vào nhà giàu lại ʇ⚡︎ử tế. Cô cũng thấy mình thật may mắn và hạnh phúc vì dù trước hay sau khi cưới, Hoàng Thế vẫn nhẹ nhàng yêu chiều cô.
Vừa cưới được ba tháng thì Khuê có bầu. Niềm hạnh phúc như được nhân lên gấp bội. Thế không để Khuê phải làm công việc quá nặng nhọc. Vậy nhưng, chẳng hiểu sao, mang thai đến tháng thứ năm, thì vào một buổi chiều, Khuê bỗng thấy đau bụng âm ỉ. Cô vừa nằm nghỉ được một lát thì cảm nhận hạ thân có gì đó ươn ướt. Khuê vội kiểm tra và hσảпg hốϮ khi thấy m.á.u tươi đang chảy ra ồng ộc. Cô tái mét mặt mày rồi từ từ lịm đi. Khi tỉnh dậy, Khuê thấy mình đã nằm trong Ьệпh viện và đứa bé không còn nữa. Đau đớn đến mức tưởng chừng như gục ngã, nhưng nhờ có sự động viên của gia đình hai bên, cô từ từ ổn định tâm lý sau nửa năm sống trong sự dằn vặt bản thân.
Thời gian trôi qua, Khuê lại có thai. Lần này cô rất giữ gìn. Gia đình nội ngoại cũng ra sức tẩm bổ cho cô đủ thứ. Nhà ngoại tuy nghèo nhưng đôi lúc cũng có con gà hay vài chục trứng cho Khuê và lần thứ hai, khi đứa bé trong bụng cũng được khoảng năm tháng, bi kịch đó lặp lại với Khuê. Giờ đây, đang nằm tгêภ giường Ьệпh, nghe câu nói của chồng “ mọi việc sẽ ổn cả thôi”, Khuê bật khóc:
– Có phải là như lần trước không anh? Tại sao lại như thế?
Hoàng Thế xoa xoa bàn tay đang cắm kim chuyền của vợ:
– Thôi em, có lẽ là duyên của con chưa tới với vợ chồng mình !
Khuê lắc đầu:
– Nhưng bác sĩ có nói lý do vì sao không anh? Nếu một lần thì có thể là do sơ suất, chứ hai lần thì chắc chắn sẽ có vấn đề anh ạ.
Thế ôn tồn nói:
– Ở đây là Ьệпh viện huyện, họ chỉ kết luận là s.ả.y thai thôi em ạ. Việc đã lỡ rồi. Em đừng lo lắng quá, cứ tĩnh dưỡng đi đã!
Khuê rưng rưng nước mắt:
– Em thực sự không hiểu, em đã rất giữ gìn …
Thế thở dài:
– Được rồi, cũng không ai muốn điều này và không ai trách gì em cả. Có phải là em không có thai hay không cố gắng đâu. Bình tĩnh đi, em cứ nghỉ ngơi đã!
Khuê khẽ khép bờ mi, cô thực sự đã quá mệt mỏi và lo lắng. Cô không biết phải làm gì trong những ngày tiếp theo nữa…
Những ngày nằm Ьệпh viện, bố mẹ đẻ ngày nào cũng tới thăm và nấu nhiều đồ ăn bổ dưỡng cho Khuê. Thế ban ngày phải đi làm ở xưởng gỗ, chỉ tranh thủ buổi trưa và tối vào với vợ. Mẹ chồng của Khuê – bà Bằng cũng chạy đi chạy lại. Bà không than vãn, chỉ động viên Khuê cố gắng:
– Hai đứa còn trẻ, đừng buồn mà ảnh hưởng sức khỏe con ạ.
Tuy nhiên, vì gia đình bà Bằng là gia đình kinh doanh nên bà Nghĩa mẹ đẻ Khuê cũng hiểu chuyện. Bà cũng khuyên bà thông gia kiêng kị những chuyện sơ s.ẩ.y. Bà sợ việc của Khuê thành chuyện đen đủi, ảnh hưởng đến công việc kinh doanh nhà thông gia. Bà Nghĩa lặng lẽ chăm con mà chẳng hề nói năng gì. Nhiều lúc Khuê cũng tủi thân vì hầu như chỉ có mẹ ruột vào chăm mình. Bà Nghĩa nhẹ nhàng nói con:
– Thôi con ạ, nhà họ không trách gì mình là may rồi. Nhà nội kinh doanh, họ kiêng mấy cái này lắm. Bà thông gia bận đến thế, lại là gia đình kinh doanh lớn mà vẫn tranh thủ vào thăm con đấy thôi, con cứ vui vẻ để tạo cơ hội cho bản thân.
Nhưng có lẽ vì Khuê rơi vào hoàn cảnh đó nên cô tủi thân và suy nghĩ, nhiều lúc quên nằm mà nước mắt cứ trào ra, chẳng ngăn nổi. Hoàng Thế nói:
– Em cứ như thế này thì tr.ầ.m c.ả.m đấy! Mình sẽ tìm được cách mà, y học bây giờ tiến bộ lắm!
Những lời động viên của chồng giúp Khuê khuây khoả đi đôi phần. Cô cũng bình tĩnh hơn, chấp nhận sự thật và cố gắng tĩnh dưỡng. Từ ngày được về nhà, gia đình chồng cũng không nói ra nói vào khiến Khuê cảm thấy mình may mắn vì được thấu hiểu. Hoàng Thế nói đúng, chả phải cô cũng đã cố gắng hết sức hay sao?
Một hôm, gia đình bà Bằng có giỗ ông nội của Thế. Bố chồng cô là ông An có hai người em ruột hôm ấy cũng về. Hai người em gáι của ông An là cô Ngân sống ở xã gần nhà, còn cô Nga đi lấy chồng ở thành phố nên cũng định cư luôn dưới thành phố với con cháu. Biết chuyện của Khuê lâu nay, nhưng hôm nay đông đủ mọi người, bỗng nhiên cô Ngân nói:
– Khuê cũng ra viện mấy tháng rồi nhỉ? Tình hình thế nào cháu?
Khuê cười nhẹ:
– Dạ cảm ơn cô, cháu cũng khỏe hơn nhiều rồi ạ!
Bà Ngân thở dài:
– Chả hiểu nhà này ăn ở thế nào mà con dâu cưới về mấy năm chưa đẻ nổi một mụn con. Thà không có con để biết đằng mà chạy chữa, đằng này có rồi mất chắc chắn là có vấn đề. Hai vợ chồng cháu không đi xem thầy, để lỡ có chuyện gì mà nhờ thầy giải cho, chứ thế này không lẽ tuyệt ʇ⚡︎ự à?
Bà Nga cau mày khó chịu:
– Phui phủi cái miệng chị đi, ăn nói lung tung hàm hồ. Cháu nó sơ s.ẩ.y đã Ϯộι nghiệp rồi, vậy mà lại còn nói linh ϮιпҺ nữa. Tốt nhất là cháu xuống Ьệпh viện tỉnh hiện đại hơn, họ khám xem cháu bị làm sao, chứ bói với toán gì? Cơ thể con người sao thầy bói xem được chứ?
Bà Ngân gắt lên:
– Em thì biết sao được? Gần nhà chị có một gia đình, con dâu cưới về mấy năm không có con, đi coi bói họ bảo có vong âm theo gì đó, mời thầy về giải giờ có con rồi đấy!
Bà Nga bĩu môi lắc đầu:
– Thôi thôi, tốt nhất Khuê cứ đi khám xem đã cháu ạ!
Rồi bà nhìn sang Khuê:
– Con cứ nghe cô, nghỉ ngơi cho khỏe, rồi bảo thằng Thế đưa xuống Ьệпh viện tỉnh khám xem sao. Cô có người quen ở dưới ấy, cô sẽ nhờ họ.
Bà Bằng nghe hai cô em gáι của chồng nói thì lên tiếng:
– Thôi, cứ để cháu nó nghỉ ngơi đã rồi tính các cô ạ, người ta nói một lần s.ẩ.y bằng ba lần đẻ, nên có làm gì cũng để lại sức cái đã, mấy năm nay tôi vẫn đi chùa cầu xin, Đức Phật thương tình cũng gieo duyên cho cháu nhưng có lẽ vì điều gì đó mà duyên ngắn thôi, cứ để cái Khuê nghỉ ngơi lại sức đã, kẻo bên thông gia họ lại nghĩ nhà mình giục giã này nọ không hay.
Bà Ngân nói:
– Giục cũng đúng chứ sao? Bây giờ bọn trẻ này không biết được đâu chị ạ, n.ạ.o phá tùm lum rồi đến khi khó có con. Một lần phá là một lần ảnh hưởng đến ʇ⚡︎ử cung đó chị!
Bà Nga lại dàn hòa:
– Chị ác miệng thật đấy, có phải đứa nào nó cũng thế đâu. Cái Khuê là người làng này, nết na, giỏi giang từ nhỏ, ai cũng biết, có phải cái loại lang chạ tùy tiện đâu. Thằng Thế nhà mình lấy được nó là cái phước đấy!
Bà Ngân nguýt dài:
– Phước gì chứ? Nếu có phước thì phải con đàn cháu đống, đằng này mãi chả nặn nổi ra một mụn con mà còn nói phước hả? Báu lắm đấy! Chả hiểu nổi mọi người nghĩ gì nữa! Người làng này mà đi học dưới thành phố rồi cũng hư hết!
Bà Nga nhăn mặt:
– Vậy em gáι chị cũng hư đấy!
Bà Ngân biết mình lỡ lời nên nói:
– Thì tôi có nói tất cả đâu.
Bà Nga là phận em nhưng được ăn học đàng hoàng hơn bà Ngân, lại ở thành phố nên hiểu biết khác hơn. Bà chép miệng:
– Cái đó cứ để thời gian trả lời, đừng giục nó lắm, mất con nó là người khổ nhất rồi, vừa đau thể x.á.c vừa suy sụp ϮιпҺ thần, mình nói lắm nó căng thẳng lại càng khổ.
Ở trong bếp nấu nướng nên Khuê nghe hết. Những gì mọi người nói chả sai chỗ nào. Cô Ngân nóng ruột cũng đúng, cô Nga bênh cho cô cũng hợp lý, người ta lại nhà nội, họ không trách cô, không đay nghiến cô là Khuê vui rồi. Hoàng Thế cũng nghe trọn vẹn câu chuyện, anh bước đến bên cô, thấy tâm trạng của vợ thì xoa xoa lưng Khuê:
– Không sao cả đâu, các cô nói chuyện vậy thôi.
Khuê gật đầu cười nhẹ, lòng cảm thấy dấy lên nhiều cảm xúc phức tạp không nói nên lời…