Nhìn ánh mắt đong đưa mà Hồng trao cho Thế, Khuê hơi chạnh lòng, nhưng rồi cô mỉm cười:
– Hồng chắc cũng năm, sáu năm rồi mới về thăm quê em nhỉ? Dạo này trông phổng phao, xinh hẳn ra!
Hồng liếc sang Khuê:
– Vâng ạ, em đã hai mươi ba tuổi rồi mà chị, trưởng thành hơn nhiều rồi ạ, chỉ là …em chưa yên bề gia thất thôi.
Khuê cười:
– Mới hai mươi ba tuổi lo gì? Chị thấy bây giờ các bạn trẻ táo bạo lắm, các bạn ấy cứ lo sự nghiệp nên chuyện chồng con thành ra thong thả em ạ. Vả lại, vợ chồng cũng là cái duyên nữa.
Hồng nở một nụ cười nhẹ như không:
– Vâng, chúng em không ru rú trong làng nên tư tưởng cũng thoải mái chị ạ. Giờ tuổi trẻ phải xông pha, đi ra ngoài, tiếp xúc nhiều, không lại lạc hậu mất. Cùng trang lứa với em mà mấy bạn ở lại làng giờ già như bà cố, lại còn chồng đeo con bám, em nhìn mà ớn luôn.
Khuê gật đầu:
– Ừ, có chồng con thì cuộc sống bận rộn hơn thật, nhưng đó cũng là thiên chức của người phụ nữ. Dù đôi khi thấy mệt nhưng cũng rất hạnh phúc em ạ.
Hồng đến liếc sang Khuê cũng không thèm, nhưng miệng vẫn cười:
– Dạ đúng chị ạ, nhưng phụ nữ hiện đại là phải nhạy bén. Nhiều người học hành cho lắm vào, rồi cuối cùng cũng về quê, chẳng mở mang được cái gì, tiền đồ coi như nát thôi!
Nhìn ra trong số những người Hồng vừa nói có cả bản thân mình, Khuê vẫn tỏ ra bình tĩnh:
– À, chị nghĩ làm việc ở đâu không quan trọng. Điều cốt yếu là được làm đúng ngành nghề mình học, làng quê bây giờ cũng phát triển mà em, có thua kém thành phố mấy đâu. Em thấy không, chúng ta ở khu vực thị trấn cũng sầm uất. Vả lại, học tập rồi về xây dựng quê hương mình thì có gì là sai đâu em?
Nghe Khuê nói một giăng, Hồng đanh mặt lại, nhưng cuối cùng giọng vẫn giả lả:
– Thời đại phát triển thì ở thành phố cái gì cũng hơn chứ chị? Em chẳng cần đại học cho tốn tiền, cứ làm nghề cho tốt rồi có tiền lo cho cuộc sống, rảnh thì đi du lịch với bạn bè, em cũng mới đi một ʋòпg về đấy thôi!
Hoàng Thế nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng khi thấy vợ mình và cô gáι mới đến có vẻ căng thẳng:
– Vậy hả? Em đi cùng với hai bác hay sao?
Hồng lắc đầu:
– Dạ không ạ, bố mẹ em thì làm gì đi đâu ra khỏi lũy tre làng. Em đi với mấy anh chị chỗ tiệm nail em làm ạ. Công việc nhiều, vất vả nhiều rồi, ʇ⚡︎ự tìm sự thoải mái cho bản thân thôi anh. Thế nên em mới bảo chuyện chồng con em cứ từ từ, phải đi nhiều, tận hưởng cuộc sống ʇ⚡︎ự do đã chứ!
Rồi Hồng quay sang Khuê:
– Chị cũng nên thế, phụ nữ là phải trẻ đẹp, chứ chẳng đi đâu ra khỏi cổng làng rồi lạc hậu đấy.
Khuê lắc đầu:
– À không, xưởng gỗ nhà chị nhập hàng khắp nơi, chị và anh Thế vẫn tới những tỉnh khác, những thành phố khác để ký kết hợp đồng cơ mà. Vả lại, chị vừa học tập trong công việc thực tế vừa học ở các trang ๓.ạ.ภ .ﻮ nên vẫn cập nhật xu thế đấy chứ, chỉ là chị ít đăng những điều cá nhân nên các trang ๓.ạ.ภ .ﻮ xã hội nên người ta chả biết chị đi đâu. Vì chị nghĩ việc đưa thông tin cá nhân hay cuộc sống của mình lên ๓.ạ.ภ .ﻮ để khoe mẽ chưa hẳn đã tốt em ạ.
Hồng nhìn xuống bụng Khuê:
– Vâng, mà chị bầu bì thế kia thì làm sao đi được nhiều như thế? Em còn nghe người ta đồn chị có lần nào là hỏng lần ấy, vậy mà chị vẫn ham có con nhỉ? Hay cần đứa con để giữ chân anh Thế?
Khuê hơi xám mặt nhưng dằn lòng lại, kẻ quân ʇ⚡︎ử chẳng cần chấp miệng tiểu nhân làm gì. Cô thủng thẳng nói:
– Chân của anh Thế thì để cho anh ấy đi, anh còn kiếm tiền lo cho gia đình, giúp đỡ những người khó khăn, chứ giữ làm gì hả em? Chị cũng không phải tuýp phụ nữ lỗi thời, cũ kỹ dùng mánh khoé để dành giật tình cảm hay để giữ chân người đàn ông đâu. Chị có trí thức, chị có học mà, chị phải dùng cái đầu để cùng chồng chèo lái cả xưởng gỗ này, thời gian đâu mà nghĩ vớ vẩn hả em? Còn con cái là Lộc trời cho, bây giờ bao nhiêu người cứ lo làm lụng này kia, đến khi lấy được chồng muốn có con cũng khó thì sao?
Mặt Hồng đỏ lên, tay cô bấu chặt lấy cạnh bàn rồi thở hắt ra một tiếng:
– Vâng, tính em thẳng thắn nên hay nói điều thật. Em cũng chỉ muốn tốt cho chị thôi, vì quan điểm của em là thiếu tiền mới khổ, chứ một khi “ có tiền thì mua tiên cũng được, chẳng tiền mua lược cũng không”. Khi có tiền thì đàn ông sẽ ʇ⚡︎ự vây đến thôi chị, chẳng cần nghĩ tới quê hay thành phố đâu ạ!
Khuê bật cười vui vẻ:
– Ừ, em nói đúng, có tiền sẽ mua được nhiều thứ, nhưng chắc là chị lạc hậu em ạ, vì chị nghĩ có những thứ không mua được bằng tiền đó là sức khỏe và tình yêu. Vả lại, chị nghĩ cái thứ đàn ông đến với mình chỉ khi mình có tiền thì chẳng đáng một xu đâu. Quan trọng là người đàn ông ở bên cạnh mình bất kỳ lúc nào, dù nghèo hay giàu, thành công hay thất bại. Thế nên người ta mới nói phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng và chị đã có một tấm chồng ʇ⚡︎ử tế, dù khi chị còn son rỗi hay lúc chị thai nghén, thậm chí thất bại, anh Thế vẫn luôn bên cạnh chị, thấu hiểu chị.
Hồng nói rất khẽ:
. – Cứ cho là chị gặp may đi, chứ nếu không thì …
Khuê nói:
– Ừ, công nhận chị gặp may thật, nhưng mình cũng phải ăn ở thế nào mới được chồng tin và nể, mới được gia đình chồng đối xử sự ʇ⚡︎ử tế chứ! Nếu chị không đàng hoàng thì với hai lần thất bại như vậy, em nghĩ làm sao chị có thể vui vẻ ngồi đây được hả em?
Hồng tỏ vẻ tức giận nói:
– Hoá ra chị không hiền như người ta nói nhỉ? Cũng ghê gớm phết!.
Giọng của Khuê rất nhẹ nhàng:
– Chị hiền chứ, người ta đồn không sai đâu em ạ. Chị hiền nhưng không n.g.u ngốc, cũng không nhu nhược để ai nói gì thì nói đâu em.
Hoàng Thế cười xuề xòa:
– Khϊếp, hai chị em làm gì mà bốp chát như phim thế? Năm, sáu năm mới gặp lại nghe căng thẳng quá!
Khuê đứng lên, rồi cúi sát người Thế. Khoảng cách giữa môi cô và má của anh rất gần, ʇ⚡︎ựa hồ như chỉ một làn gió đẩy nhẹ cũng chạm tới:
– Đâu có, hai chị em chỉ ᵭấu võ miệng một vài câu cho vui cửa vui nhà thôi, chứ có chuyện gì đâu mà căng thẳng anh. Nhìn chung, Hồng còn non nớt, em lại là người có gia đình và là phụ nữ của gia đình, lâu lâu không gặp nên nói chuyện vu vơ thế chứ thời gian đâu mà lo chuyện bao đồng hả chồng? Thôi, em vào nhà nghỉ ngơi đây, ngoài này hôm nay bụi bặm quá!
Hồng cau mày khó chịu nhưng rồi cũng chả nói gì. Chờ Khuê đi khuất, Hồng nói:
– Vợ anh ghê gớm thật đấy! Vậy mà ai cũng khen hiền lành, giỏi giang, tháo vát. Em nói thật chứ có mỗi chuyện đẻ cũng làm không xong thì làm được cái gì nữa!
Thế hơi nghiêng đầu nói:
– Em cũng ghê gớm có kém cạnh gì đâu. Còn chuyện sinh đẻ phụ thuộc vào nhiều yếu tố, Khuê như vậy là xứng đáng vợ hiền dâu đảm rồi, chẳng qua là việc sinh đẻ có một chút khó khăn nhưng giờ giải quyết được rồi.
Hồng bĩu môi:
– Đã đẻ ra đâu mà anh bảo giải quyết được? Biết đâu đấy.. với lại, đẻ được rồi mà toàn thị mẹt cũng mệt thân.
Thế cười:
– Trời ạ! Thời buổi nào rồi mà em còn lo thị mẹt với chả không? Với anh, trai gáι gì cũng được, miễn là mạnh khỏe, ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành là được.
Hồng gật đầu:
– Tư tưởng của anh tiến bộ thật đấy. Chị Khuê quả là có phước.
Thế bật cười:
– Anh cũng có phước mới lấy được Khuê, một người vợ như cô ấy việc gì cũng giỏi, không dễ tìm đâu.
Nói rồi, Thế đứng dậy:
– À, em vào trong nhà chơi, ngoài này ngồi lâu cũng có bụi bặm từ xưởng gỗ sang, dù anh làm kín kẽ như vậy nhưng cũng không che chắn được hết đâu, kẻo năm, sáu năm em mới về thăm quê, anh lại mang tiếng là tiếp đón không chu đáo!
Hồng cười cợt:
– Không, gặp anh là em vui rồi. Yên tâm, em không trách đâu. Nếu anh bận thì em xin phép về luôn, em ghé chơi sau ạ, lần này em về tận một tháng cơ mà.
Thế nói:
– Vậy hả? Nay tiệm rảnh việc hay sao mà về được lâu vậy? Chắc hai bác mừng lắm, vì được cô con gáι duy nhất mà đi biền biệt, nay về cả tháng tha hồ mà cưng chiều.
Hồng lắc đầu:
– Dạ không ạ, công việc cho tiệm nail nhiều lắm, làm không hết việc, tiệm lớn mà anh. Nhưng có một anh cứ theo đuổi em. Em không ưng nên né tránh, mà tránh mãi cũng không ổn nên em xin nghỉ. Giờ em về nhà chơi cỡ một tháng rồi lại quay vào trong đó xin chỗ khác. Em có tay nghề nên chẳng lo không kiếm được việc ở đất Sài Gòn đâu.
Thế gật gật:
– Ừ, trong đó dễ phát triển các ᴅịcҺ vụ làm đẹp hơn, ở ngoài mình cũng phát triển nhưng thành phố nhiều chứ thôn quê nhưng mình ít lắm. Thôi tạm biệt em nhé!
Hồng cũng thấy hơi sượng mặt nhưng rồi đành đứng dậy, cười trừ một cái rồi ra về. Nhưng cô vừa ra tới cổng thì gặp cô Ngân đi vào. Bà Ngân nhìn thấy Hồng thì nheo nheo mắt, trong khi Hồng cười:
– Dạ cháu chào cô, cô còn nhớ cháu không ạ?
Bà Ngân nói:
– Cháu là…
Hồng nhoẻn cười:
– Dạ cháu là Hồng, con bà Lam ông Hùng đầu ngõ đó cô.
Bà Ngân trố mắt:
– Trời, thế mấy năm không gặp, này phổng phao ghê. Ngày nhỏ cứ theo anh Thế suốt mà. Vậy đã gặp anh Thế chưa con?
Hồng gật đầu:
– Dạ rồi, hai anh em cháu nói chuyện nãy giờ. Bây giờ con bận, anh cũng bận nên tạm biệt nhau, hôm sau gặp tiếp, con về tận một tháng mà cô. À, sao cô trẻ lâu thế ạ? Cô cho con xin bí quyết đi!
Bà Ngân ᵭάпҺ mạnh vào tay Hồng:
– Cái con bé này, cô già rồi, trẻ mỏ gì nữa. Ăn nói khéo thế, thảo nào chê làng, làm ở thành phố chắc khối anh theo nhỉ?
Hồng lắc đầu:
– Không chê đâu cô, là thanh niên làng chê con, giờ con đang sợ ế cô ơi!
Bà Ngân liếc Hồng:
– Thôi, vừa khéo nói, vừa xinh đẹp, mà cái dáng này, cái hông này là sinh đẻ giỏi lắm đây, kiểu cháu là giỏi chiều chồng lẫn khéo chăm con, ế sao được? Giá mà…
Rồi như thể hơi lỡ lời, bà cười:
– À, cho cô số điện thoại, hôm nào nói chuyện sau, bây giờ cô phải vào nhà đã!
Hồng cầm lấy điện thoại bà Ngân bấm số của mình rồi chào bà và ra về…